Sau khi nghe điện thoại, Lục Bắc Kiêu không thể không tin, cái dị năng của Diệp Kiều là thật rồi.
Bởi vì Lục tư lệnh vừa rồi nhận được tình báo, Bọ Cạp sắp tham gia giao dịch nghiên cứu vũ khí sinh hóa học mới nhất ở vùng biên giới, lần này hắn tự mình đến giao dịch, giống như năm đó lão Bò Cạp tự mình xuất hiện, đây là cơ hội tốt để bọn họ giết chết con bò cạp này.
Nhìn cô ngủ say trên giường, anh cau mày, không thể tin được những gì cô mơ thấy lại sắp xảy ra.
Lục Bắc Kiêu nào biết Diệp Kiều nào có mơ, cô chỉ thấy thời gian hi sinh của anh ở kiếp trước sắp đến, hầu như đêm nào cô cũng không ngủ ngon, dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chịu được khi biết anh đã hi sinh, mà cô lại không chờ được tinh tình báo của Đinh Tử.
Cô muốn biết, kiếp trước Lục Bắc Kiêu và đồng đội gặp phải cái bẫy gì, cô phải sớm nhắc nhở anh để trong lòng anh có sự đề phòng.
Đường Thiểu Đình không liên lạc với cô, đều có có nghĩa là không có tin gì, nhưng lúc Lục Tiểu Cổn đi rỏ ràng có nói, cha cậu trúng bẫy của Bò Cạp.
….
Bò Cạp lúc này vẫn ngồi trên xe lăn, tay cầm một ống lọ như ống nghiệm, bên trong là một chất lỏng trong suốt không màu.
Anh ta giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật, ngắm nghía đồ vật trong tay, ánh mắt nham hiểm.
Đường Thiếu Đình đứng bên cạnh, nhìn đồ vật trong tay anh ta, có lọ nhỏ này đủ giết một ngàn người.
“Ông chủ, ngài thật sự muốn đích thân đến giao dịch sao, nếu không để tôi và Diệp Thành đến đó được rồi” Trên miệng thì nói như thế nhưng trong lòng lại hi vọng hắn ta tự mình đến buổi giao dịch, chỉ cẩn đến biên giới Trung Quốc, chắc chắn không có đường về, vừa hay Diệp Thành có thể liên hợp với đội chống khủng bố quốc tế bắt bọn họ.
“Đình Tử, lần này ông chủ bên mua cũng đích thân đến, tôi tự mình đến để đối phương thấy được thành ý, sau này còn cần hợp tác với bọn họ nữa”
Bò Cạp đem cái bình trong tay để lên cái khay để anh ta mang đi.
“Đám lính đặc chủng Trung Quốc đáng chết chắc đã để mắt đến ông chủ rồi, ông chủ có chuẩn bị gì để đối phó bọn họ không?” Đình Tử thử thăm dò, lần này Bò Cạp cực kỳ cẩn thận, không nói rỏ với anh ta, cũng không nói sẽ mang anh theo.
Em Kiều nói có cạm bẫy, anh còn chưa có điều tra ra được.
“Đình Tử, cậu không cần lo lắng, tôi tự sắp xếp. Lần này mục tiểu của tôi chính là Lục Bắc Kiêu” Lúc Bò Cạp nói đến Lục Bắc Kiêu, liền nghiến răng nghiến lợi, tay hung hăn vổ xuống đùi.
Năm đó bị Lục Bắc Kiêu đánh, nữa người dưới đã tàn tật, hắn ta luôn ghi hận trong lòng.
Thù này bắt buộc phải báo.
Đường Thiếu Đình trong lòng chấn kinh, quả nhiên như lời em Kiều nói, mục tiêu lần này là Lục Bắc Kiêu.
Người phụ nữ này.
“Đến lúc đó cậu đi cùng tôi, giờ cậu đi xem Diệp Thành đang làm cái gì?” Bò Cạp lại nói.
Nghe nói sẽ mang mình theo, Đường Thiếu Đình an tâm lại, đến lúc đó sẽ xó cơ hội hành động.
Đường Thiếu Đường đi khỏi một lát, thì Bò Cạp từ trên xe lăn đi xuống, tự do đi lại khắp phòng.
…
Diệp Kiều tỉnh dậy, thấy giường trống trơn, thất thần, thấy Lục Bắc Kiêu ngồi ở mép giường, cô nhanh chóng bò dậy, ôm anh từ phía sau, mặt áp vào lưng anh.
Lục Bắc Kiêu nắm lấy tay cô, “Lại mơ thấy cái gì rồi”
Diệp Kiều sững lại, mới nhớ đến những lời cô nói dối hôm qua.
Cô hít mùi trên người anh, nhẹ nhàng nói: “ Mơ thấy anh trúng cạm bẫy của Bò Cạp, bị nhốt trong phòng khí độc, vì không để Hứa Nghị và những người khác đi vào cứu anh, anh tự mình nổ súng bắn chết mình.”
Đây là Lục Tiểu Cổn nói với cô, tuy rằng cô không tự mình nhìn thấy, nhưng chỉ nghe thôi mà trong lòng cô đã đau đớn không thôi.