Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1046 - Chương 1046:

Chương 1046:

Nước mắt trong veo chảy xuống, lặng lẽ vòng tay ôm chặc lấy anh.

Kiếp trước, lúc anh tự sát, trong lòng có hay không nghĩ về cô. Lúc đó trong lòng anh có bao nhiêu đau khổ chứ.

Càng nghĩ càng đau đớn, chỉ đành ôm chặc lấy anh, mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Lục Bắc Kiêu lại xem như truyện cười, bản năng khiến anh không tin lời cô, cảm thấy làm sao mà có chuyện này được chứ.

Chẳng qua nếu quả thật đúng như những lời cô nói, anh chắn chắn sẽ tự sát, đem viên đạn cuối cùng giữ lại cho chính mình.

“Ngoan, anh sẽ cẩn thận, em phải tin vào thực lực của anh, Bò Cạp tuy xảo quyệt, nhưng đạo cao một thước mà cao một trượng, tà không thể thắng chính, trận chiến này anh sẽ chuẩn bị đầy đủ.” Lục Bắc Kiêu cực kỳ tự tin nói, anh không tin tà ma, anh tin vào thực lực của mình và chính nghĩa.

Bọn họ là cái gì, Bò Cạp là ai chứ.

Bọn họ là phần tử khủng bố, là thành phần diệt chủng nhân loại, chuyên nghiên cứu những vũ khí hại người.

Trận này chỉ có sống chết.

“Em tin anh sẽ đánh bại bọn họ, em yêu anh như thế, anh không được có chuyện gì” Lục Tiểu Cổn đã từng nói, đời này cô chỉ cần yêu anh đến chết thì anh sẽ không có chuyện gì.

Lục Bắc Kiêu quay người lại, ôm cô vào lòng, “Vậy thì em phải ngoan, không được suy nghĩ lung tung, cái dị năng giấc mơ của em, có thể bỏ được không, em mà thường nằm mơ thì tinh thần sẽ có vấn đề đó.”

Anh thật sự tin rồi.

“Không đâu, đừng lo lắng cho em. Anh Kiêu, lần này làm nhiệm vụ, đem điện thoại theo để em tiện liên lạc với anh.” Cô vẫn đang đợi tin tức của Đường Thiếu Đình, lỡ mà lúc đó có tin tình báo gì, cô không kịp thời thông báo thì phải làm sao.

Lục Bắc Kiêu do dự một lúc rồi mới gật đầu, không muốn để cô lo lắng.

“Đều nghe theo em” Anh xoa xoa đầu cô, “Không còn sớm nữa, anh phải về doanh trại, vốn là sáng sớm nay phải đi rồi, nhưng anh đợi em thức dậy.”

Nói đến đây, khóe miệng anh nhếch lên, bộ dạng thỏa mãn, “Biểu hiện tối qua của bà Lục rất hợp khẩu vị của anh đó”

Diệp Kiều nhớ đến tối qua mình không ngừng muốn anh, hai má ửng hồng, “Chỉ cần anh bình an quay về, sau này em sẽ một đêm bãy lần.”

“Chỉ cần lời này của em, anh đây nhất định sẽ quay về, nha đầu à, đến lúc đó em đừng có chối nhé” Hai mắt anh sáng lên nhìn cô, trầm giọng nói, nói xong liền hôn lên môi cô một cái.

Anh phải đi rồi.

Diệp Kiều mặc quần áo xong đi ra tiễn anh nhưng bị anh ngăn lại, anh bước nhanh rời đi.

Đường Thiếu Đình cả người mặc quần áo rằn ri, đeo kính đen, từ trên trực thăng nhanh chóng nhảy xuống, cùng một người đàn ông khác nâng người đàn ông trên xe lăn xuống, người đàn ông trên xe lăn cũng mang kính đen không nói lời nào, dường như đang ngủ.

Trên khoảng đường này ông ta hình như luôn ngủ, Đường Thiếu Đình không khỏi hoài nghi.

“Ông chủ, đến nơi rồi, chúng ta trực tiếp vượt biên hay về căn cứ trước?” Anh nghiêm túc hỏi.

Bò Cạp không trả lời, hình như đang ngủ.

“Anh Đình, trước đó ông chủ đã giao phó, đến căn cứ trước” Người đàn ông đẩy xe lăn nói, Đường Thiếu Đình híp mắt nhìn người đàn ông đang ngủ trên xe lăn.

Những người phụ trách giao dịch cũng từ trên trực thăng nhảy xuống, toàn bộ đều trang bị vũ trang, đầu đội nón bảo hiểm moto, trên người mặt quần áo rằn ri, không nhìn rỏ khuôn mặt.

Những người này đều là do Bò Cạp mấy năm nay nuôi dưỡng, không phải là lính đánh thuê.

Vẫn chưa đến căn cứ, Đường Thiếu Đình nhận được tin nhắn của Diệp Kiều, anh trực tiếp gọi lại cho cô.

“Em Kiều, lúc hành động anh sẽ mở điện thoại, có tình huống gì sẽ báo cho em” Lần này hành động rỏ ràng Bò Cạp rất thận trọng, đến thân tín như anh cũng không nhận được chút thông tin gì.

Diệp Kiều biết rất rỏ làm như thế đối với anh sẽ rất là nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment