Giao dịch sắp bắt đầu nhưng Đình Tử đối với kế hoạch của Bò Cạp lại không biết gì, có thể thấy, lần này Bò Cạp cực kì thận trọng, từ đó có thể thấy được tính nguy hiểm và phức tạp của giao dịch lần này, cô càng lo lắng Bò Cạp đã phát hiện Đường Thiếu Đình và Diệp Thành là người nằm vùng.
“Anh Đình, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, anh nhớ chú ý an toàn của chính mình” Cô không muốn bất kì người nào xảy ra chuyện, lo lắng cho Đường Thiếu Đình và Diệp Thành không ít hơn lo lắng cho Lục Bắc Kiêu.
Đường Thiếu Đình có thể cảm nhận được sự lo lắng của Diệp Kiều dành cho mình, cũng rỏ đầy là nghĩa khí của cô
Quan hệ giữa cô và anh chỉ có một chữ nghĩa.
“Em Kiều, Đình Tử chính là mèo a, mà mèo thì mạng rất lớn, không cần phải lo lắng cho tôi, có tin gì sẽ liên lạc với em hé” Ngữ khí của Đường Thiếu Đình rất phóng khoáng lại có chút không chính chắn, làm làm người khác bớt lo lắng, nhẹ nhàng không ít.
“Cảm ơn” Cô đối với Đường Thiếu Đình chỉ toàn là cảm kích.
Đường Thiếu Đình không để trong lòng, trên mặt cười nhẹ, “Em Kiều, đừng như thế, Đường Thiếu Đình tôi tuy rằng hơi lưu manh, nhưng cũng mưu lợi, tôi nằm vùng ở bên Bò Cạp, sau này có thể lấy chuyện này ra khoe khoang khắp nơi, không phải chỉ là muốn giúp em.”
Đình Tử như thế càng làm Diệp Kiều cảm động hơn.
Tuy miệng cười nhưng hốc mắt đỏ lên, “Anh Đình thật là lợi hại”
Tuy rằng không biết trong bãy năm qua Đường Thiếu Đình trải qua những gì, nhưng cô biết, có thể lấy được tín nhiệm của Bò Cạp, anh chắc chắn đã chịu không ít khổ, cô cũng thật lòng khâm phục anh ấy.
Đường Thiều Đình sảng khoái cười lớn, cũng không nói nhiều nữa, liền cúp máy đi.
….
Hai chiếc trực thăng đang đậu dưới sân tập, đội đặc chủng Huyết Lang và đội Ảnh Tử đang đứng cạnh nhau, 12 thành viên được trang bị vũ trang đầy đủ, đội trưởng Thái đội đặc chủng Huyết Lanh đang đứng ở giữa bọn họ phát biểu.
Lão Thái cũng toàn thân trang bị vũ trang, khí thế nguy hiểm, thần sắc nghiêm túc, “Kẻ địch của mọi người hôm nay là phẩn tử khủng bố quốc tế, tâm huyết tiêu diệt đầu não của phẩn tử khủng bố là điều đương nhiên, nhưng mọi người không cần quá căng thẳng, càng phải tin tưởng thực lực của chính mình, chỉ cần hắn ta xuất hiện ở đường biên giới thì lập tức tiêu diệt.”
Lão Thái nắm chặt tay giơ lên, lớn tiếng nêu vang khẩu hiệu tiêu diệt phần tử khủng bố.
Là thành viên của đội Huyết Lang, ông năm đó cung đã giao chiến với lão Bò Cạp, đến thời của Lục Bắc Kiêu cũng đã giao chiến với Bò Cạp, đến hôm nay cũng nên chấm dứt rồi.
Đầu đội mũ nồi rằn ri, đi ủng quân đội, trên người cũng mặc đồ rằn ri, Lục Bắc Kiêu sải bước lớn, trên ngực anh có gắn ngôi sao năm cánh và quốc kỳ, đên trước mặt lão Thái, hành lễ quân nhân của ông ta, ông ta cũng nghiêm nghị chào lại.
Trung đội Lục lần này muốn đích thân đánh trận này.
“Xuất phát” không nói thêm lời nào thừa thải, anh chỉ nói hai chữ, sau đó hai đổi hướng về phía trực thăng mà đi.
Lão Thái đứng nguyên tại chổ nhìn chiếc trực thăng cất cánh giữa không trung.
Cùng lúc này, đội chống khủng bố quốc tế cũng đã tập hợp ở trường Hunter, đang nấp trung khu rừng nhiệt đới, bắt cứ lúc nào cũng có thể tập kích tiêu diệt hang ổ địch.
…
Khi Diệp Kiều ôm gối đầu đi vào phòng sách, nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đang ngồi trước máy tính, không chơi game mà đang nhìn rất tập trung.
“Lục Tiểu Cổn, ít chơi game chút đi, sẽ hư mắt đó, đến lúc đó làm sao mà làm lính” Cô lầm bẩm nói, ngồi co ro trên ghế sô pha, nhing con trai khiến lòng cô thanh thản hơn.
“Diệp Kiều, đây là mẹ viết sao?” Lục Tiểu Cổn quay người, nhing thấy cô ngồi co ro trên ghế sô pha, tâm sự trùng trùng, trầm giọng hỏi.
Diệp Kiều đi đến xem màn hình máy tính, trên đó dày đặc chứ, lại nhìn CPU, trên đó đang bỏ vào đĩa CD.
Lục Tiểu Cổn đã nhìn thấy những gì cô viết rồi.