Đường Thiếu Đình nhìn Bò Cạp gọi điện thoại là biết ông ta đang gọi cho Diệp Kiều, anh nắm chặt tay phải lại.
Đương lúc vội vàng sợ bị Bò Cạp thấy anh gọi điện thoại nên khi ngắt máy chưa kịp xóa bỏ.
Diệp Kiều đang xử lí văn kiện, điện thoại trên bàn rung lên, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, nghĩ cũng không nghĩ cầm điện thoại lên nghe.
“Anh Đình”
âm thanh phụ nữ lên tiếng, Bò Cạp hít mắt, đôi mắt nham hiểm nhìn Đường Thiếu Đình, lúc này ông ta vẫn chưa nghĩ ra người phụ nữ đó là ai.
Anh ấy làm sao lại không nói tiêng nào, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Kiều lo lắng thấp giọng hỏi, “Anh Đình, anh sao rồi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Anh nói đi!”
“Cô là người đàn bà của Lục Bắc Kiêu?” Bò Cạp suy nghĩ một chút lập tức khẳng định.
Tiếng một người đàn ông trung niên lạ truyền đến, Diệp Kiều sững lại, phút chốc trong lòng có một dự cảm không lành.
Đường Thiếu Đình bị bại lộ rồi!
Người vừa nói vói cô là Bò Cạp.
Dáng người mảnh khảnh của Diệp Kiều rung lên, cô phải chống tay vào mép bàn để ổn định cơ thể, “Tôi là Diệp Kiều.”
Người gọi điện thoại cho cô là ông trùm khủng bố, anh không hoảng hốt trầm giọng nói.
“Diệp Kiều, quả nhiên cô là người đàn bà của Lục Bắc Kiêu” Bò Cạp nhếch lên nụ cười âm hiểm, “Cô biết tôi là ai không?”
“Bò Cạp” Cô lạnh lúng nói.
“Cô cũng thông minh đấy, là gan của cô cũng không nhỏ nhỉ, dám cài nội ứng bên cạnh tôi” Bò Cạp hung hăn nói, mà trong khoảng thời gian bãy tám năm nay ông chưa từng hoài nghi Đường Thiếu Đình.
Lòng Diệp Kiều như chìm xuống đáy, “Đường Thiếu Đình đâu, ông làm gì anh ấy rồi?”
Bò Cạp lại nhìn về Đường Thiếu Đình, hít mắt cười hung tợn, “Đanh bị thủ hạ của tôi chỉa súng vào ngực, muốn nghe giọng hắn không?”
Nghe Bò Cạp nói, hai mắt Diệp Kiều mở ra, trong lòng một trận run rẫy, “Ông muốn gì?”
“Muốn hắn sống, cô lập tức đến đây, không được mang theo ai khác, không được nói cho Lục Bắc Kiêu!” Bò Cạp hung ác nói.
“EM Kiều, em đừng nghe lời ông ta!” Đường Thiếu Đình thấy Bò Cạp đang uy hiếp Diệp Kiều, lớn tiếng hét lên, anh ta nắm súng của thủ hạ Bò Cạp chỉa lên đầu mình muốn tự sát.
Thấy vậy một thủ hạ khác của Bò Cạp rút lưỡi lê từ khẩu súng đâm vào cổ tay Đường Thiếu Đình, làm cây súng rơi xuống đất.
Diệp Kiều nghe tiếng Đường Thiếu Đình hét lớn, trong lòng càng rung dữ dội, hốc mắt đỏ lên, nghiến chặt răng, cô hiểu ý của Đường Thiếu Đình, nếu cô đi thì có thể cô cũng sẽ chết, Đường Thiếu Đình cũng chưa chắc sẽ sống sót.
Nhưng cô không đi thỉ sẽ rất cắn rứt lương tâm.
“Đường Thiếu Đình, mày còn muốn tự sát, mày cũng quá yêu cô ta đấy nhỉ!” Bò Cạp nhìn máu trên cổ tay Đường Thiếu Đình không ngừng chảy ra, cười nhạo anh ta, và cũng cố ý nói cho Diệp Kiều nghe, để làm cho trong lòng Diệp Kiều càng thêm cắn rứt.
“Em Kiều, em đừng tin lời ông ta, em qua đây thì ông ta cũng không bỏ qua cho anh đâu, đừng có ngốc, Đường Thiếu Đình anh chỉ là một thứ bỏ đi, anh làm nội ứng muốn có cảm giác là anh hùng, không liên quan gì đến em” Đường Thiếu Đình ngồi dưới đất hét lên, hi vọng Diệp Kiều nghe lời anh khuyên.
“Đình Tử anh tứ cố vô thân không vướng bận gì, em thì khác, em có người yêu, có hai đứa con nữa!” Anh hai mắt đỏ lên hét.
Diệp Kiều nghe lời anh nói, tay nắm chặt mép bàn, “Bò Cạp, ông ở chổ nào, tôi lập tức qua đó, nhưng ông phải đảm bảo cho tôi không giết Đường Thiếu Đình, không được động vào anh ấy dù là một cọng tóc, nếu không ông sẽ không gặp được tôi đâu”
“Cô đến thành phố này sao đó đợi tin của tôi, đừng mang theo bất cứ ai, nếu không Đình Tử chết chắc.” Bò Cạp cười âm hiểm nói.