Bò Cạp nói xong liền cúp điện thoại, có là bài Diệp Kiều trong tay, còn sợ không đối phó được Lục Bắc Kiêu sao.
Ông ta đì về phía Đường Thiếu Đình, lúc này Đường Thiếu Đình đột nhiên xông qua, anh không sợ súng của bọn họ, nếu bọn họ giết anh rồi thì Diệp Kiều cũng không cần đến nữa.
Bò Cạp tránh anh ra, vổ tay hai cái, từ trong góc có một hai người lực lưỡng bước ra vây chặt lấy Đường Thiếu Đình.
“Đình Tử, tao muốn mày chết cũng không được, đánh cho tao, đừng để chết là được, đợi em Kiều của nó đến.” Bò Cạp ác độc nói, nghĩ đến căn cứ của mình bị phá rồi, một chữ hận không thể diến ta hết tâm trạng của ông ta lúc này dành cho Đường Thiếu Đình, Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu.
Hai người đàn ông bước ra đánh nhau với Đường Thiếu Đình, Đường Thiếu Đình lúc này làm sao mà thành đối thủ của bọn họ, bị bọn họ đánh đến máu chảy đầm đìa.
Đề phòng anh tự sát, Bò Cạp kêu trói anh ta lại mà đến căn cứ ở nước ngoài của ông ta.
…
“Kiều gia, chị đi đâu vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?” Hoa Nhụy thấy Diệp Kiều vội vội vàng vàng ra khỏi văn phòng, vội hỏi.
Chổ bọn họ đang đứng là tổng bộ trang mua sắm trực tuyến hoanhuy.com, Thiemduc.com mấy năm nay phát triển rất ổn đinh, Diệp Kiều không cần quá lo lắng, hoanhuy.com vẫn còn non yếu, là trọng điểm công việc của cô trong hai năm nay.
“Hoa Nhụy, tôi có việc cần ra ngoài một chuyến, cậu đừng hỏi nhiều.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Có phải bọn họ xảy ra chuyện rồi không?” Tuy rằng Diệp Kiều không nói, nhưng Hoa Nhụy có thể cảm nhận được, chính là chuyện mấy ngày này. Bọn họ giấu cũng không giấu nổi cô, cô cảm nhận được sự trầm ngâm bất thường của Diệp Kiều, mấy ngày này luôn bồn chồn bất an.
“Không phải đâu, Diệp Kiều rất nhanh sẽ quay lại, cậu sẽ sống tốt cũng anh ấy thôi, tôi đang vội, không nói với cậu nữa, chuyện công ty trông cậy vào cậu.” Diệp Kiều nói xòng tránh qua cô đi nhanh vào thang máy.
Diệp Kiều đi đến tiệm sửa xe củ ở cửa sau trường tiểu học tìm Lục Tiểu Cổn, cậu đang cùng ông cụ đánh cờ, Tia chớp ngồi ở một bên xem.
“Lục Tiểu Cổn, con tan học đón em gái về nhà, Lục Tiểu Vũ thành tích không tốt con nhớ kèm em, cũng chỉ có con quản được nó, mẹ có chuyện phải ra nước ngoài một chuyến, tối nay không thể đón con được.” Diệp Kiều cong éo nhéo khuôn mặt con trai, trầm giọng nói.
“Diệp Kiều, mẹ đi đâu?” Lục Tiểu Cổn quan tâm hỏi.
“Đi nước ngoài công tác.” Ánh mắt cô yêu thương nhìn con trai, “Lục Tiểu Cổn, gọi mẹ nào.”
Cô lại chua sót.
Lục Tiểu Cổn cau mày, “Diệp Kiều, sao mẹ lại đột nhiên đi nước ngoài?” Cậu ngắt lời hỏi.
Diệp Kiều nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều, không làm khó cậu nữa, hôn mạng lên mặt cậu một cái. Người được hôn vội vàng lui về sau một bước, nhìn cô một cách kỳ lạ, lúc này hai mắt Diệp Kiều đã đỏ lên.
“Lục Tiểu Cổn, Mẹ yêu con, nếu mẹ xảy ra chuyện gì, nói với cha con đừng buồn, là mẹ kiếp trước nợ ông ấy” Cô nhìn Lục Tiểu Cổn, thanh âm nghẹn ngào, nói xong, cười chua sót vội quay người rời đi.
Lục Tiểu Cổn không hiểu gì nhìn cô rời đi, “Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đi đâu?”
Lời cô nói rất kì lạ.
Diệp Kiều đứng lại, nghe Lục Tiểu Cổn hét lên “Mẹ ơi!” cảm động nước mắt lưng tròng, trong lòng lại ấm áp, cô quay người nhìn cậu, “Lục Tiểu cổn, mẹ sẽ quay về, vì cha con, con và Tiểu Vũ, mẹ nhất định sẽ quay lại, con về trường học đi”
Nói xong cô đi về chiếc xe đổ bên đường lái xe đi.
Chiếc xe dần biến mất.
Lục Tiểu Cổn nhìn chiếc xe dần biến mất, nhẹ giọng gọi “Diệp Kiều”