Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1055 - Chương 1055:

Chương 1055:

Biết trên núi có hổ nhưng vẫn phải leo lên. Không phải là cô ngốc mà là hai chữ đạo nghĩa.

Đường Thiếu Đình là vì cô, làm nội ứng ở bên cạnh Bò Cạp 8 năm. Những năm này nếu không có anh cô không cứu nổi Diệp Thành, Đại Ngốc, Phương Trác, Giang Hãi, Hà Phong.

Giờ đại nạn lâm đầu, anh ấy lại không quan tâm đến sống chết của mình cung cấp tình báo cứu Lục Bắc Kiêu, Đường Thiếu Đình trọng tình trọng nghĩa như thế cô làm sao mà không cứu được chứ.

Cô đi có lẽ anh còn con đường sống, nếu cô không đi anh chỉ có một con đường chết thôi.

Cô ngồi máy bay tư nhân bay ra nước ngoài, hãng bay đã sớm đăng ký xong, đăng ký xong trực tiếp bay đến nước Thành Quốc của nước Lân ở Đông Nam Á, ngồi máy bay không đến 5 phút, lúc xuống máy bay thì trời đã tối.

Cô ở nước này cũng có sự nghiệp, nên vừa xuống máy bay liền có người đến đón cô.

Lúc lên xe cô lập tức gọi điện thoại cho Bò Cạp.

“Rất tốt, cô lập tức đến thành phố này, đến rồi thì liên hệ cho tôi” Bò Cạp lạnh lúng nói.

“Đường Thiếu Đình đâu? Tôi muốn nghe giọng nói của anh ấy, nếu không tôi làm sao biết anh ấy còn sống hay chết!” Diệp Kiều nắm chặt điện thoại, lạnh lùng nói, vẻ mặt cô không có biểu tình gì, hai mắt nhìn về phía trước vô định.

“Diệp Kiều, cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi, cô có tin tôi lập tức sai người giết chết hắn ta không?” Bò Cạp không vui nói.

Con nhỏ này lá gan cũng không nhỏ nhỉ, dám đòi hỏi với ông ta.

Diệp Kiều cười nhạt, “Bò Cạp, ông tưởng tôi ngốc à, ông dẫn dụ tôi đến đây, còn không phải là muốn dùng tôi uy hiếp Lục Bắc Kiêu sao, hiện tại ông không dám giết tôi, tôi muốn nói chuyện với Đường Thiếu Đình, nếu không, tôi cho ông trắng tay.”

Diệp Kiều này đúng là không dể chọc mà.

Chẳng trách năm đó đứa con riêng của ông Diệp Trăn Trăn và mẹ cô ta Tần Lan đấu không lại cô ta.

Diệp Kiều lấy điện thoại đưa cho thủ hạ đem đến cho Đường Thiếu Đình bị nhốt.

Đường Thiếu Đình bị đánh toàn thân là máu đang nghiến chặt răng không nói lời nào, anh muốn Diệp Kiều nghĩ là Bò Cạp đã giết chết anh rồi.

“Á!” Tên thuộc hạ đá vào vết thương của anh khiến anh không nhịn được hét lớn.

“Anh Đình, anh phải kiên trì, em đã đến nước Lân rồi!” nghe Đường Thiếu Đình đau đớn hét lên, Diệp Kiều trầm mặt nói.

“Diệp Kiều em não tàn rồi à?! Em đó, anh vốn dĩ rất khâm phục em, nhưng không ngờ em là người ngu ngốc như vậy!” Đường Thiếu Đình ngoài miệng toàn là ghét bỏ nhưng hốc mắt lại đỏ lên.

Em Kiều như thế làm sao anh không cho được chứ!

“Đường Thiếu Đình, anh cho rằng anh chết rồi, thì lương tâm của em sẽ an ổn được sao! Em để anh đến bên Bò Cạp, thì giờ em cứu anh ra thì mới là công bằng.” Cô trầm giọng nói, đôi mặt tuyện đẹp trong xe ánh lên vẻ âm u, “Em xem anh là bạn, em không muốn anh chết, xin anh đấy anh Đình”

Chỉ bằng hai tính anh Đình sau cùng đã đủ thấy cô xem trọng anh như thế nào.

Nói xong cô tắt điện thoại, đầu dựa vào ghế xe, hít sâu một hơi.

Đời này cô thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, nhưng thiên mệnh không dể đổi, Diệp Kiều cô cuối cùng khó trách khỏi thiên mệnh.

Nhưng cô lại không tin.

Công binh cho nổ bom phá đá trước cửa hang động, Lục Bắc Kiêu mang người đi vào truy bắt Bò Cạp, nhưng không có lối ra, đi dọc theo đường hầm thì nó đã đến biên giới của nước Lân.

Dựa theo luật lệ, bọn họ bắt buộc phải rút quân.

“Vô Ảnh, Quỷ Ảnh, Dao Ảnh, Kiếm Ảnh bốn người trực tiếp đến căn cứ của Bò Cạp ở nước Lân, Hỏa Ảnh, Băng Ảnh hai người ở đây canh chừng, nhưng người khác theo tôi rút lui.” Lục Bắc Kiêu giao phó, sau đó nhanh chóng rời khỏi hang động, bọn họ cả người được trang bị vũ trang đầy đủ, ở lãnh thổ nước Lân đã là quy phạm chủ quyền, nếu bị phát hiện thì sẽ là đại sự của hai nước.

Bình Luận (0)
Comment