Bọn họ từ trong núi đi ra, chuyên gia sinh hóa đã liên hợp cới công binh, chôn thuốc nổ sung quanh tòa nhà bỏ hoang nới Bò Cạp định phục kính bọn họ, chỏ có cho nổ tung, lửa mới có thể thiêu cháy hết độc tính, lực lượng phòng cháy cách đó không xa sẳn sàng làm nhiệm vụ phòng cháy khi cần thiết, đề phòng hỏa hoạn.
Lục Bắc Kiêu cảm thấy quá thần kỳ, trong căn phòng trong dưới tòa nhà xây dở quả thật có phòng khí độc, nếu như hôm nay bọn họ thậy sự truy đuổi Bò Cạp giả, thì sẽ hoàn toàn ăn khớp với giấc mơ của Diệp Kiều.
Một lúc sau, lửa bốc cháy lên cao chiếu sáng cả một vùng.
Anh gọi điện thoại cho Diệp Kiều, gọi liền ba cuộc mà cô không nghe máy.
Một lúc sau lại có điện thoại của Lục Tiểu Cổn gọi đến.
“Cha ơi, mẹ đi nước ngoài rồi, hôm nay mẹ rất kì lạ, con lo mẹ xảy ra chuyện.” Thanh âm Lục Tiểu Cổn truyền đến.
Lục Bắc Kiêu nắm chặt tay đến lồi cả xương, cô chạy đi đâu chứ?
“Mẹ có nói đến nước nào không?”
“Không có, mẹ nói mẹ ra nước ngoài công tác, nhưng con thấy không giống!”
Sau khi Lục Bắc Kiêu tắt điện thoại, lập tức gọi một cuộc điện thoại điều ra thì liền biết Diệp Kiều đến nước nào.
Cô đến nước Lân làm gì chứ?
Có phải Bò Cạp phát hiện ra Đường Thiếu Đình là nội ứng rồi không?
Chẳng lẽ Bò Cạp phát hiện Đường Thiếu Đình là nội ứng của Diệp Kiều?!
“Lục tư lệch, tôi muốn ra nước ngoài, xin lập tức chuẩn bị thủ tục giúp tôi!”
“Lục Bắc Kiêu, con muốn đến nước Lân bắt Bò Cạp sao?”
“Ngài không cần quản nguyên nhân, lập tức phê chuẩn cho tôi đi!” Lục Bắc Kiêu khẩu khí gấp gáp nói.
Lục tư lệnh nghiến răng, thằng khốn này có còn coi lão tử là tư lệnh nữa không?
“Lục Bắc Kiêu, nước chúng ta và nước Lân có quan hệ rất phức tạp, cậu không phải là không biết. Là quân nhân, bọn họ sẽ không dể dàng để cậu đi, tôi sẽ thương lượng cùng bọn họ, cậu cứ đợi tin tức.” Lời Lục tư lệnh là sự thật, nếu nước Lân biết bọn họ nhập cảnh, chắc chắc là không bỏ qua.
Đợi.
Lục Bắc Kiêu nắm chắt điện thoại lập tức cúp máy, chỉ có thể sắp xếp bọn Vô Ảnh đến nước Lân tìm Diệp Kiều.
…
Ngày thứ hai, 8 giờ sáng.
Một mình Diệp Kiều lái xe đến nới Bò Cạp nói, là một nhà kho ở vùng ngoại ô.
Cô không sợ Bò Cạp giết cô, bởi vì Bò Cạp sẽ không dể dàng để cô chết, ông ta sẽ giữ mạng cô lại để đối phó Lục Bắc Kiêu.
Mang mũ bảo hiểm lái xe đến cửa nhà kho, cô không xuống xe, tay phải chuyền động tay ga, động cơ vàng lên tiếng rú lớn, xông về phía cửa nhà kho.
Thế mà cửa nhà kho lại không có khóa.
Một thân màu đen, người phụ nữ đội nón bảo hiểm tay phải cầm chắt súng, “Pằng pằng pằng” một loạt súng làm ba thủ hạ của Bò Cạp ngã xuống.
Cô cưỡi xe mô tô xong thẳng về phía Bò Cạp, chẳng qua là Bò Cạp lúc này đang chĩa súng vào đầu Đường Thiếu Đình.
Cả người Đường Thiếu Đình toàn là máu, cúi đầu, súng chĩa vào thái dương, Diệp Kiều dừng xe, từ trên xe đi xuống, thân hình cao gầy mặc áo gió, mái tóc ngắn trung tính, ánh mắt sắc bén nhìn Bò Cạp, mấy tên thuộc hạ của Bò Cạp xông đến, lúc này Diệp Kiều mới cởi áo khoát ra.
Trên người cô quấn toàn là bom, trên tay còn nắm một chiếc điều khiển.
Khóe miệng cô nhếch lên, quay một vòng, sau đó nhìn Đường Thiếu Đình vẫn còn sống, sao đó mới nhìn Bò Cạp, “Bò Cạp, buông anh ấy ra, nếu không tất cả đều chết hết, ông không muốn chết đúng không?”
Trong nhà kho trống rộng lớn, người phụ nữ quyết đoán và không một chút sợ hãi.
Bò Cạp đeo một chiếc kinh đen, nhìn Diệp Kiều khí thế hào hùng bằng ánh mắt phức tạp.
Lúc trước ông chưa từng chú ý qua người tên Diệp Kiều, người đàn bà của Lục Bắc Kiêu.
Lúc này có hơi ngạc nhiên.