Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1057 - Chương 1057:

Chương 1057:

Nhìn không ra người phụ nữ này có gì khác biệt, chỉ là rất xinh đẹp, người phụ nữ như thế nên yếu đuối đến gió thổi cũng lung lay, nhưng cô thì khác, cô lại dám quân bom quanh người, đến đòi người của ông trùm khủng bố, không một chút sợ hãi.

“Ở đâu ra cái đạo cụ này vậy, muốn dọa tôi sao?” Bò Cạp cười lạnh, khóe miệng lại nhếch lên cười nhạo.

Diệp Kiều cười nhẹ, “Nếu không ông cho người qua đây kiểm tra xem.”

Bò Cạp liếc mắt cho thủ hạ.

Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen liền đi về phía Diệp Kiều, súng trong tay Diệp Kiều liền bắn về phía hắn ta.

Người đó liền ngã xuống.

Bò Cạp để thủ hạ chĩa súng vào đầu Đường Thiếu Đình.

Con nhỏ này cũng quá giảo hoạt, dựa vào bom trên người mà hành động sao?

“Bò Cạp, nếu ông không muốn chết cùng thì thả anh ấy ra.” Diệp Kiều hung hăn nói, tai trái cầm chắt điều khiển, ngón cái đặt lên nút điều khiển.

Cô rất hiểu tâm lý người hung ác như Bò Cạp, dùng mười mấy năm nghiên cứu để báo thù, giờ hắn lại muốn lợi dụng cô để báo thù.

Ông ta không muốn chết.

Đương nhiên cô càng không muốn chết.

Đường Thiếu Đình bị kéo đứng lên, toàn gương mặt toàn là máu, hai mắt cuối cùng cũng nhìn Diệp Kiều. Đôi mắt Diệp Kiều vốn đang hung tàn, lúc nhìn thấy vẻ mặt Đường Thiếu Đình, biểu tình hiện lên tia ấm áp, “Anh Đình, vất vả cho anh rồi, cách đây một 1km, người của em sẽ đón anh” Cô thành thật nói.

Anh lau khuôn mặt toàn là máu hiện lên vẻ anh tuấn ủ rủ, hai mắt bị đánh sưng húp rất khó nhìn cô, “Em Kiều, anh nguyện chết vì em, em nhất định phải sống sót”

Câu nói cuối cùng, anh nắm chặt tay, rất muốn mang cô đi cùng.

Diệp Kiều nhếch môi, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia sáng, “Anh Đình yên tâm, Diệp Kiều em sẽ không ngã xuống”

Cô nói không ngã xuống, nhưng ở quê anh nó có nghĩa là mau đi nhanh.

Diệp Kiều hét lên, ném cho Đường Thiếu Đình một khẩu súng, cô quay người chĩa súng về phía Bò Cạp và thủ hạ, “Các người đam đụng vào anh ấy thì thử xem”

Cô ngăn phía sau Đường Thiếu Đình, để người của Bò Cạp không đến gần anh, Đường Thiếu Đình nhít từng bước chân về phía cửa lớn.

Diệp Kiều bị ba khẩu súng chĩa vào, cô cũng không dám manh động, cô cũng không muốn chết.

Đường Thiếu Đình vừa ra ngoài cửa thì có tiếng súng truyền đến, người của Bò Cạp muốn giết anh ta, Diệp Kiều lại nhìn về phía Bò Cạp, nghiến răng nghiến lợi, người của Bò Cạp liền nổ súng về phía cô, cô nhanh chóng tránh đi, không cẩn thận điều khiển của cô rơi xuống đất.

“Con nhỏ này, tao biết mà, bom này là giả.” Bò Cạp đắc ý nói, người của ông ta đi lên kèm hai bên Diệp Kiều, chĩa súng vào cô.

Đường Thiếu Đình đối diện ba người, vai bị trúng một phát đạn, một viên đạn bắn vào đầu anh nhưng anh tránh được, đối phương lại nổ súng tiếp, nhưng người ngã xuống không phải là Đường Thiếu Đình mà là thủ hạ của Bò Cạp, chỉ là lúc này thấy bốn người trẻ đội mũ quân đội tiến vào, nhẹ nhạng hạ được thủ hạ của Bò Cạp.

Bọn họ là lính của Lục Bắc Kiêu.

“Rút” Bò Cạp ra lệnh, kéo Diệp Kiều vào một chiếc xe bọc thép.

Vô Ảnh, Quỷ Ảnh, Dao Ảnh, Kiếm Ảnh xông về phía sau nhà kho, thì thấy từ trong đó lao ra một chiếc xe, bọn họ nhanh chóng đuổi theo, người trong xe ném về phía họ một quả bom, mọi người nhanh chóng tránh ra, may mắn không ai chết.

Nhưng Diệp Kiều bị bắt đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment