Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1058 - Chương 1058:

Chương 1058:

Toàn thân bị thương, vai còn trúng một viên đạn, Đường Thiếu Đình được Vô Ảnh và Quỷ Ảnh dìu lên xe, Dao Ảnh và Kiếm Ảnh tiếp tục đuổi theo Bò Cạp.

“Lục đội trưởng, Đường Thiếu Đình được chúng tôi cứu được rồi, vợ của anh bị Bò Cạp bắt đi rồi.” Vô Ảnh lập tức báo cáo với Lục Bắc Kiêu.

Lần hành động ngày hôm qua, Lục Bắc Kiêu đột nhiên ra lệnh cho bọn họ rằng Đường Thiếu Đình là nội ứng làm cô chấn kinh không thôi.

Một cánh tay phải bên cạnh Bò Cạp thế mà lại là nội ứng, lại biết Diệp Kiều bay đến đây để cứu Đường Thiếu Đình cô càng chấn kinh hơn, lúc trước cô hoài nghi giữa bọn họ có mối quan hệ không thể nói với người khác, hiện tại xem ra Đường Thiếu Đình là nội ứng của Diệp Kiều.

Người phụ nữ này thế mà dám phái người làm nội ứng bên cạnh Bò Cạp.

Đường Thiếu Đình không nói một lời, áo trên người rách nát, đầu cúi xuống cả người toàn là máu.

Em Kiều, em để cho anh sống, nhưng em vẫn chưa nói cho anh biết bí mật của em.

Nghĩ đến đây trong lòng liền cay đắng.

Anh quá hiều Bò Cạp, anh sợ Bò Cạp sẽ...

Lục Bắc Kiêu nghe tin Diệp Kiều bị bắt đi, anh nắm chặt tay lại đấm không ngừng lên hòn đá, hòn đá vỡ ra bắn lên mặt anh rách một đường.

Diệp Kiều bị bắt, lúc này anh cảm thấy như Bò Cạp đang bóp chặt cổ mình.

Không cách nào thở nổi.

Diệp Kiều bị giam trong một địa lao bốn phía là tường, cô không biết chổ này là đâu, nữa đường cô bị trùm túi vải lên đầu.

Thử cách trốn khỏi địa lao, nhưng bốn phía là tường như phong kín lại, căn bản không nhìn thấy ổ khóa ở chổ nào.

Chỉ có camera ở trên cao luôn theo sát chuyển động của cô.

Hai tay cô vòng lấy ngực đi vòng vòng trong căn phòng chật hẹp, không biết Bò Cạp dùng cách gì lấy cô uy hiếp Lục Bắc Kiêu.

Trên người cô chỉ có một khẩu súng giấu ở trong ống giày để phòng thân, cô không muốn chết cũng không thể chết.

Nếu cô chết thì Lục Bắc Kiêu sẽ đau khổ đến chừng nào.

Dao Ảnh và Kiếm Ảnh đuổi đến nữa đường thì phát hiện chiếc xe đã đổ lại, bọn họ chạy đến chiếc xe thì thấy bên trong không có ai cả.

Lục Bắc Kiêu không dẫn đội quay về căn cứ, nghe Dao ẢNh và Kiếm Ảnh báo cáo, sắc mặt lạnh lùng không nói một lời.

Một lúc sau máy điện đài cá nhân sáng lên, người truyền tin đến lại là Bò Cạp.

“Lục Bắc Kiêu, muốn cứu người phụ nữ của mày thì 4 giờ chiều nay, tao sẽ gửi định vị chổ này mày, nhớ đó, lúc nào cũng phải mở điện đài.”

Trên màng hình, Bò Cạp một thân màu đen, đối mặt với ống kính, khóe miệng nhếch lên nói.

“Đúng rồi, nhớ dẫn toàn bộ người của mày theo, phải toàn là tinh nhuệ của bộ đội.” Bò Cạp nói thêm một câu.

Đây là băng ghi hình nên Lục Bắc Kiêu không cách nào nói chuyện trực tiếp với ông ta.

“Lục đội trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ cứu chị dâu ra” Hứa Nghị khó khăn nói lời an ủi với Lục Bắc Kiêu, đương nhiên anh cũng có quyết tâm và quyết đoán.

Những người khác cũng lần lượt gật đầu.

Trong lòng bọn họ, họ tôn kính Diệp Kiều như là sư mẫu, là một chị dâu thân thiện, ai cũng không hị vọng cô xảy ra chuyện.

Ba giờ chiều, cửa địa lao cũng có người mở ra, Bò Cạp và hai thủ hạ đi vào.

Diệp Kiều phòng bị nhìn bọn họ.

“Diệp Kiều, tôi cho hai vợ chồng chúng mày chôn cùng với nhau, thấy thế nào?”

Bò Cạp nhìn cung quanh bốn bức tường vẫn như bình thường, âm u hỏi.

Là ý gì chứ?

Diệp Kiều cảnh giác nhìn ông ta.

“Sinh không cùng ngày nhưng nguyện chết cùng ngày, tao đối với hai vợ chồng chúng mày quá tốt rồi nhỉ! Ha ha ha!”

Bò Cạp nói xong thì đi, Diệp Kiều đứng ở đó sững người, suy nghĩ lời ông ta nói.

Chẳng lẽ…

Diệp Kiều nhìn bức tường kín mít không lọt nổi gió, hoảng hốt hiểu rỏ ý của Bò Cạp.

Trong lòng cô trầm xuống, không nhịn được cười khổ.

Bốn giờ chiều, Lục Bắc Kiêu quả nhiên nhận được định vị của Bò Cạp, địa điểm này nằm sâu trong rừng.

Bình Luận (0)
Comment