Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106:

Chương 106:

Họ tên: Diệp Kiều

Mã số sinh viên: 19960602

Quê quán: Thành phố J

Trường học: Đại học Thành phố J

……

Diệp Kiều…… thành phố J!

Khi nhìn thấy cái tên này, anh cảm thấy rất quen thuộc, đến lúc thấy thành phố J, anh xác định là cô, không nghi ngờ gì nữa!

Người đàn ông đi giày da, quần jean và áo thun đen quay người lại, ánh mắt như ngọn đuốc rơi vào chân tường.

Cô gái trần trụi để lộ đôi chân trắng tinh như ngọc, hai tay ôm đầu gối, trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác, mái tóc dài rối tung, xõa xuống như thác nước, bàn tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt ngấn nước hoảng sợ nhìn anh!

Cô nhóc này!

Lần trước nhìn thấy cô là khi nào?

Là lần cô bị cảm nắng sắp chết đó, lúc ấy không phải cô rất kiêu ngạo sao? Còn lấy oán trả ơn nữa!

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ vô cùng sợ hãi của cô, trông rất tội nghiệp. Thật sự muốn ăn sạch cô!

VL, thật sự quá trùng hợp mà!

Ở đây cũng có thể gặp được cô!

Anh không khỏi bước về phía cô, ngồi xổm xuống trước cô. Diệp Kiều sợ đến mức vội vàng lùi về sau, nhưng cô đã không còn đường chạy trốn nữa.

Ngón tay thô ráp của người đàn ông nắm chặt chiếc cằm mảnh khảnh của cô, ngón tay kia vừa dài vừa thô ráp, dường như chỉ cần anh dùng chút sức là có thể bóp nát cằm cô. Tay còn lại của anh đang cầm khẩu súng lục màu đen!

Nhưng anh không hề dùng lực, lòng bàn tay thô ráp giống như giấy nhám khẽ vuốt ve đôi môi mềm mại hồng hồng của cô, “Chuyện tối hôm qua, nếu có người hỏi, cũng không được nói bất kỳ lời nào, hiểu rồi chứ?”

Diệp Kiều vội vàng gật đầu, không cần anh nói, cô cũng muốn xóa sạch ký ức về chuyện tối hôm qua!

Vô duyên vô cớ cô lại bị một người đàn ông xa lạ nhìn thấy hết mọi thứ! Nếu để Thẩm Hi Xuyến biết được, anh ta sẽ thất vọng đến mức nào!

“Vùng này rất hỗn loạn, mau về nhà sớm đi! Sau này…… gặp lại!” Sau khi nói xong những lời cuối cùng này, anh liền đứng dậy, vội vàng rời đi!

Anh thậm chí còn nói sau này sẽ gặp lại!

Cô thà rằng không bao giờ gặp lại anh!

Nếu không nhờ Tiểu Cổn nhắc nhở, cô căn bản không còn nhớ đến chuyện này!

“Tiểu Cổn, tại sao kiếp trước anh ấy không nói cho mẹ biết người đàn ông đó chính là anh ấy?!” Cho nên, từ lần đó, anh đã yêu cô?

“Lúc đó ba đang chấp hành nhiệm vụ, phải bảo mật!”

“Sau đó, lần mẹ và ba con gặp nhau ở quán bar? Là anh ấy cố ý đến tìm mẹ, đúng không?” Cô kích động hỏi.

“Đúng vậy. Tối hôm đó, nếu ba không xuất hiện, mẹ đã bị cô bạn thân kia đưa lên giường lão già xấu xí rồi! Mẹ còn hận ba nữa!” Lục Tiểu Cổn nói tiếp, giọng điệu đầy sự chán ghét.

Diệp Kiều thối, cô nhặt được món hời lớn mà còn không biết đủ! Hừ! Ba của cậu có có gì không tốt chứ!

“……” Quả nhiên là Lý Vận! Rốt cuộc cô ta hận cô đến mức nào!

Khi đó cô chỉ nghĩ sẽ gả cho Thẩm Hi Xuyên, lại bị Lục Bắc Kiêu cướp đi sự trong trắng, đương nhiên cô hận anh! Mặc dù cô bị Lý Vận hạ thuốc, chủ động nhào vào anh……

Nhưng anh vẫn tỉnh táo mà! Bây giờ nghĩ lại, anh cũng cố ý, nếu không sao anh có thể cưới cô một cách hợp tình hợp lý chứ?

“Anh ấy không nói sao mẹ biết được. Kiếp trước anh ấy cũng có trách nhiệm, được không? Kiêu ngạo, bá đạo, lầm lì……” Càng nói, trái tim cô càng chua xót, đau lòng cho Lục Bắc Kiêu ở kiếp trước.

Anh tâm tâm niệm niệm với một cô gái, kết quả trong lòng cô luôn nghĩ đến người đàn ông khác, hơn nữa mọi thứ của người đàn ông kia đều không thể so sánh với anh, trong lòng anh tủi thân đến mức nào!

“Tiểu Cổn, cuộc đời của mẹ và ba ở kiếp này chắc chắn sẽ không giống như trước đây, chúng ta sẽ ân ân ái ái!” Sau khi cô trọng sinh, những chuyện tồi tệ ở kiếp trước vẫn chưa bắt đầu, cô và Lục Bắc Kiêu nhất định sẽ yêu đương một cách bình thường, kết hôn, sinh con.

Tiểu Cổn không nói gì, cô ngồi trên băng ghế dài rất lâu, cuối cùng lộ ra một nụ cười hiểu rõ.

Duyên phận và tình yêu thật sự rất kỳ diệu……

Cô tiếp tục dạo phố mua đồ, chỉ là đi dạo một thời gian dài cô cũng không nhớ được những năm 90 rốt cuộc bản thân đã mua cây dù nhỏ ở đâu!

Bình Luận (0)
Comment