Anh rơi xuống đất trước, hai tay ôm đầu gối cuộn người lại, cơ thể như quả cầu lăn trên mặt đất để tránh bị thương, sau khi tiếp đất thì nhanh chóng đứng dậy! Ánh mắt như chim ưng nhìn Bọ cạp độc ngã từ trên cao xuống không chết, vế thương chằng chịt chật vật bò dưới đất!
Không nhớ Diệp Kiều không có đau thương. Khóe miệng anh nở nụ cười tàn nhẫn, trong hai mắt ửng hồng chỉ có Bọ cạp độc, bọ cạp độc nên bị ngàn kiếm chém! Anh lấy súng ra ném xuống đất, áo lót cũng ném xuống đất! Hai tay siết chặt đi về phía Bọ cạp độc, từng bước đi đến như Diêm Vương muốn lấy mạng!
Bọ cạp độc đang chật vật bò quay đầu thấy Lục Bắc Kiêu tràn đấy sát khí đi về phía mình, sợ đến quay người ngồi dưới đất liên lục lui ra sau, hai chân ông ta đã gãy không thể nào chạy được.
Người đàn ông đầy sát khí, trên khuôn mặt màu đồng dính vài vết máu, hai mắt hồng hồng lộ ra vẻ tàn nhẫn sẽ khiến hắn sợ hãi!
Bò cạp độc sờ đến súng rơi dưới đất, lúc này Lục Bắc Kiêu nhanh chân vọt đến. Bọ cạp độc vừa giơ tay lên, chân anh mang ủng quân dụng nặng nề nhắm vào tay gã đá mạnh!
Tiếng xương gãy vang lên giòn tan, cổ tay Bọ cạp độc bị đá cong một góc 90 độ. Gã sửng sốt một chút mới cảm nhận được cơn đau thấu xương, khuôn mặt gã vặn vèo, "Lục Bắc Kiêu, mày bắn một phát súng giết tao đi!"
"Một phát súng giết ông, sao có thể?" Anh cười lạnh nói, tiến lên xoay người tóm Bọ cạp độc lên đấm vào bụng gã, từng đấm từng đấm!
Đám Hứa Nghị chạy tới nhìn anh đanh Bọ cạp độc chỉ thấy sung sướng!
Bò cạp độc như con rối bị Lục Bắc Kiêu nắm lấy đập vào thân cây, Bọ cạp độc rên rỉ đâu đớn, cơ thể từ trên cây ngã xuống.
Xương cốt trên người gã đã gãy nhiều cỗ, kẻ đứng đầu tổ chức khủng bố hoành hành hơn mười năm này, giờ phút này, giống như một con rối rút dây không chịu nổi một kích!
Chân Lục Bắc Kiêu đạp vào người Bọ cạp độc, mặt anh không biểu cảm, trong đầu đều là hình ảnh Diệp Kiều giơ súng tự sát, vì ngăn cản anh cứu cô nên cô đã tự sát....
Người phụ nữ ngốc này!
Bò cạp độc không nhúc nhích giống như đã chết, chỉ có mỗi lúc bị đá trong cổ họng hắn phát ra tiếng rên rỉ, nhắc nhở rằng gã còn thở!
Người đàn ông trả thù, rút
súng lục ra bắn vào đại ma đầu thời trước nằm trong đống cỏ, từng phát súng một cố ý không bắn vào chỗ quan trọng nhằm khiến gã đau, để gã cảm nhận nỗi đau đến mức sống không nổi!
Hứa Nghị, Lục Tốn, Lăng Khiếu, Thẩm Nguyệt, Cố Diễm cùng Tiểu Hàn nhìn Lục Diêm Vương hành hạ Bọ cạp độc, mặc dù việc này không đúng với chủ nghĩa nhân đạo nhưng tên khốn Bọ cạp độc không xứng nhận nhân quyền! Bọn họ cũng hiệu Lục Bắc Kiêu hận Bọ cạp độc thế nào! Trong lúc đó Hứa Nghị đưa mắt liếc nhìn ra hiệu với Lục Tốn, hai người lặng lẽ đi đến, lặng lẽ tới gần Lục Bắc Kiêu...
Cùng là đàn ông, học trò của anh, sao Hứa Nghị không hiểu rõ Lục Bắc Kiêu!
Cuối cùng Bò cạp độc tắt thở, kẻ cầm đầu tổ chức khủng bố làm đủ mọi việc xấu xa và phá rối hòa bình của thế giới, cuối cùng cũng chết dưới tay đặc công Trung Quốc!
Cô nhóc của anh, bé cưng, Diệp Kiều Kiều, bà Lục... Em xem, Bọ cạp độc chết rồi! Anh nghe lời em, giết gã báo thù cho em!
Nhìn Bọ cạp độc chết rồi, Lục Bắc Kiêu nói trong lòng.
Rồi sau đó tay phải của anh cầm khẩu súng lục từ từ nâng lên, anh biết rằng trong đó còn viên đạn cuối cùng.
Cô chết rồi, anh đi cùng, không có gì đau đớn.
Hứa Nghị đã đoán trước Lục Bắc Kiêu sẽ theo Diệp Kiều đã lấy báng súng đập vào gáy Lục Bắc Kiêu. Lúc anh ngã xuống, súng trong tay bị Lục Tốn cướp đi...