Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1063 - Chương 1063:

Chương 1063:

Lục Bắc Kiêu ngã xuống đất, đối với người thường mà nói bị Hứa Nghị đánh cú kia chắc chắn sẽ ngất đi, nhưng anh không phải người bình thường!

Chỉ có cảm giác choáng váng và vô lực, lồng ngực kịch liệt phập phồng, bầu trời cùng ngọn cây quay cuồng. Hình ảnh Diệp Kiều giơ súng tự sát chuyển động không ngừng trước mặt, vẻ mặt cô không sợ...

"Lục đội, chị dâu dặn anh còn sống, chăm sóc tốt Tiểu Cổn và Tiểu Vũ!" Đám người Hứa Nghị nhìn anh ngã xuống đất, không nhìn thấy sướng vui giận buồn trên mặt anh, không biết an ủi thế nào. Lục Tốn mất một lúc lâu mới nói ra một câu.

Lục Bắc Kiêu không nói một câu, bất động, giống như một cái xác biết đi.

Một lúc lâu, anh đang nằm dưới đất đột nhiên ngồi dậy, đứng lên đi về phía biệt thự.

--

Ngoài cửa mật thật, sáu đội viên đang thay phiên nhau nổ súng về phía cửa mật thất. Dường như lửa trong phòng đã tắt, năm người bắn vô số lần cuối cùng bắn được một cái lỗ, Quỷ Ảnh lấy cưa điện ra chém.

Vô Ảnh ôm súng máy nổ súng không ngừng, hết đạn cô ấy lên đạp cửa, trút nỗi bất lực kia ra!

Trong đầu cô ấy đều là cảnh Diệp Kiều nổ súng tự sát lúc ấy, dáng vẻ anh dũng không sợ chết!

Quỷ Ảnh đẩy Vô Ảnh ra, cầm cưa điện cưa cửa, tia lửa bay khắp nơi!

Khi Lục Bắc Kiêu đi đến, cửa đã bị cưa điện cưa ra một đường to, đến điểm cuối cùng anh đi đến bỗng nhấc chân đạp. Miếng kim loại nặng nề rơi xuống, cửa cũng mở, một mùi cháy khét gay mũi bay ra, đám người hìn vào trong mật thất kia...

Vách tường nhuộm đen xám, trên mặt đất có tro bụi đen.

Nhưng không có thi thể Diệp Kiều cháy như trong tưởng tượng của họ!

Ngoại trừ một chỗ đen xám, không có gì cả!

Lúc này tâm trạng các đội viên càng thêm nặng nề, bọn họ biết K2: 3 nổ là do phát súng kia, nhưng không ngờ uy lực lại lớn như vậy, có thể thiêu người ta thành tro bụi luôn!

Trên thực tế vũ khí sinh hóa trong một không gian kí có thể có uy lực như thế cũng hợp lý.

Từng người họ bỏ mũ xuống, gục đầu nặng nề mặc niệm...

Lục Bắc Kiêu đứng đó bất động nhìn đống tro tàn, người đàn ông cương nghị đứng thẳng mặt vẫn vô cảm, không có bi thương!

Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh quay người bước chân rời đi. Hứa Nghị nhìn Lăng Khiếu, Thẩm Nguyệt đưa mắt ra hiệu, bọn họ lập tức đuổi theo Lục Bắc Kiêu, sợ anh tự sát!

Vô Ảnh tiến lên muốn vào mật thất lại bị Hứa Nghị đẩy ra. Anh ta cởi khăn rằn ri vuông trên cổ xuống định nhặt đống tro kia lên, anh ta nghĩ đây là tro cốt của Diệp Kiều!

Nhiệt độ trong mật thất còn rất cao giống như lò sưởi, lại không cháy.

"Chị dâu..." Tiểu Hàn nhỏ tuổi nhất sau khi ngồi xuống, chàng trai cao lớn vừa mở miệng đã mang theo tiếng khóc nức nở.

Mắt Hứa Nghị cũng ửng hồng, trong đầu nhớ lại cảnh lần đầu tiên anh ta và Diệp Kiều gặp nhau. Cô đã đánh anh ta đến hoa rơi nước chảy, khi đó trong đầu anh ta ghĩ, vợ Lục Bắc Kiêu đều đỉnh như thế, mẹ nó bản thân anh ấy đỉnh cỡ nào!

"Tôi thấy không giống tro cốt..." Ngón tay Lục Tốn nhẹ nhàng quét tro đen trên mặt đất, cau mày.

"Dĩ nhiên không phải tro cốt, bởi vì tro cốt chị dâu bị đốt hết rồi! Vũ khi sinh hóa đó anh em!" Hứa Nghị kiềm chế nghẹn ngào trong giọng nói, nhấn mạnh.

Lúc này một vài đặc công chạy về phía này, đi đầu là sư thúc của bọn họ, Đại Ngốc!

"Trần đội, chị dâu chị ấy đi rồi... Tàn thành tro bụi..." Tiểu Hàn khóc nói với Đại Ngốc!

Đại Ngốc không nói gì chỉ nhìn đống tro tàn kia, trong đầu đều hiện lên hồi ức với Diệp Kiều, Tiểu Kiều xinh đẹp tươi tắn luôn thích trêu chọc anh sao có thể chết được?

Bình Luận (0)
Comment