Hóa ra Bọ cạp độc luôn đề phòng Đường Thiếu Đình dùng biệt thự này để đối phó với Lục Bắc Kiêu, lỡ Đường Thiếu Đình là nội gian thì sao? Đường Thiếu Đình không biết một chút gì về kế hoạch của Bọ cạp độc! Mà nơi đó cũng chính là nơi mà Lục Bắc Kiêu chết kiếp truosc! Cho nên ngày đó Lục Bắc Kiêu mới cảm thấy nơi đó quen!
"Lúc đó chị dâu bắn camera chắc chắn đã mở cơ quan, khẳng định là chị ấy đã rơi xuống!" Hứa Nghị kích động nói, dường như thấy được tia hi vọng.
Nhưng sắc mặt Đường Thiếu Đình vẫn bình tĩnh, "K2: 3 là thật..."
Mọi người nghe câu này xong lòng họ chùng xuống!"
Sao bọn họ không biết uy lực của thứ đồ đấy, người bình thường hít một hơi đã có thể chết!
Hơn nữa Diệp Kiều còn có thể bắn cho bản thân một phát súng!
Diệp Thành trợn mắt há mồm, "Sống thì gặp người, chết phải thấy xác! Tìm đi!"
Anh lập tức gọi điện thoại điều binh đến tìm kiếm, đồng thời cũng muốn gọi điện cho Lục Bắc Kiêu!
Có Đường Thiếu Đình dẫn đường, bọn họ nhanh chóng tìm đến vách núi, giữa vách núi chính là cửa hang, bên dưới là một con sông, dòng sông sâu không thấy đáy, tiếng súng vang lên là tín hiệu mà Vô Ảnh phát ra.
Sông chảy từ bắc xuống nam, hai bên sông là rừng rậm, bên kia là nước T. Sau khi Hứa Nghị và những người khác lần lượt đi xuống các vách đá, họ tìm kiếm dọc theo bờ sông, Vô Ảnh đã tự mình bò trên bờ sông đối diện...
Lục Bắc Kiêu trong điện thoại nghe thấy Diệp Thành nói trong mật thất có cơ quan, có thể Diệp Kiều còn sống thì tâm trạng cũng không dao động, chỉ đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Cửa vừa mở ra đã thấy Lục Tiểu Cổn tựa vào khung cửa ngủ thiếp đi, giống như một vệ sĩ nhỏ trung thành.
Anh ngồi xuống, quỳ một gối xuống đất, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu bé...
Kiếp trước lúc anh chạy đến bệnh viện, sau khi biết Lục Tiểu Cổn không còn nữa, cảm giác nản lòng thoái chí kia anh vẫn còn nhờ rõ.
"Cha..." Lục Tiểu Cổn mở mắt nhìn thấy anh, lầm bầm gọi, rồi sửng sốt.
Gốc tóc bên thái dương của anh đã trắng bệch!
"Đứng dậy về phòng ngủ đi! Cha đi tìm mẹ con!" Anh trầm giọng nói, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Con trai Lục Bắc Kiêu anh thật hiểu chuyện.
Lục Tiểu Cổn đứng dậy, tối hôm qua sau khi cha vào phòng làm việc câu vẫn giữ ngoài cửa, sợ anh xảy ra chuyện.
Bà Đỗ cũng dậy sớm, cả đêm bà không ngủ được, qua một đêm bà già đi nhiều. Khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng hai bên thái dương của con trai, tim bà như quặn lại. Còn Lục Bắc Kiêu mang theo trí nhớ của kiếp trước lúc nhìn thấy bà Đỗ, tâm trạng cũng khác đi.
Mối quan hệ giữa Diệp Kiều và mẹ chồng con dâu kiếp trước có thể nói là không thể hòa hợp ...
Anh lên tiếng chào hỏi rồi đi ra ngoài!
--
Ba ngày hai đêm, đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm kiếm bờ sống cũng không phát hiện ra Diệp Kiều.
Ba ngày nay Lục Bắc Kiêu không nói một câu, mắt cũng chưa từng nhắm, luôn tìm cô. Bên phía nước T kia, quân Ảnh Tử mang theo tổ chức cứu hộ đang tìm kiếm cũng không thu hoạch được gì.
Diệp Kiều, sông không thấy người chết không thấy xác!
Nếu còn sống chắc chắn đã sớm có tin, một người nhanh trí như cô!
Nhưng mọi người biết rất rõ ràng dữ nhiều lành ít hi vọng sẽ có kỳ tích xảy ra...
--
Lãnh Dao vừa trở về sau một cuộc tập trận kín với các nữ binh sĩ ở quân khu khác, nghe được chuyện của Diệp Kiều thì khó chịu đến không thở nổi.
Cô biết mấy năm qua Diệp Kiều cứu được nhiều người, cuối cùng chính cô ấy đã bị phản phệ rồi sao? Cô cũng trùng sinh, biết thiên mệnh không thể trái, ví dụ như chính cô ngay cả chuyện bản thân trùng sinh cũng không thể nói ra, nếu không cô sẽ tổn thọ!
"Đội tìm kiếm cứu nạn đặc biệt Phi Hổ của bọn anh đều đang tìm kiếm, không thu hoạch được gì! Nghe nói trong vòng một đêm tóc mai của Kiêu thần đã điểm bạch!" Thời Vũ nhìn Lãnh Dao, khó chịu nói.
Lãnh Dao không nói gì, đi vào ký túc xá, thấy một phòng họp không có ai.
Cô lấy ra một viên ngọc bích màu trắng bóng bẩy từ trong túi bên trong của quân phục được may đặc biệt đặt lên mặt bàn, dùng dao quân dụng cắt ngón trỏ tay trái, một giọt máu rơi trên viên ngọc bích ...
Cô phải biết rốt cuộc Diệp Kiều còn sống hay chết, hiện tại cô đang ở đâu!