Những chuyện xảy ra ở kiếp trước hiện rõ trong đầu anh...
Ở tỉnh Y, anh hoạt động bí mật trong một tập đoàn ma túy, đêm đó anh bị người của Phan Linh mai phúc, sau khi trúng đạn thì trốn vào một nhà nghỉ và gặp cô. Lúc ấy cô ấy đang lõa thể tắm dưới vòi hoa sinh. Khi ấy cô vẫn còn là sinh viên năm 2 đại học, anh để râu xồm xoàm, cô không nhận ra anh, anh cũng không nhận ra cô, cô sợ đến mức ngồi dựa vào tường cả đêm.
Chỉ khi nhìn thấy thẻ sinh viên của cô, anh mới biết cô lại là Diệp Kiều!
Sau đó, không thể giải thích được, không thể quên được cô!
Giống như một vụ cướp!
"Lục Bắc Kiêu! Anh không yêu tôi! Dưa xanh hái không ngọt! Sao anh nhất định phải ở với tôi?! Tôi đã có người trong lòng từ lâu rồi!"
"Diều Kiều Kiều, anh đã là người của em, cả đại viện này đều biết em đã ngủ với Lục Bắc Kiêu anh rồi! Định không chịu trách nhiệm? Không có cửa đâu! Người trong lòng em? Cái tên họ Thẩm kia? Loạn cặn bã ngay cả một ngón tay cũng không sánh nổi ông đây, em thích anh ta cái gì?"
"Tôi chỉ thích anh ấy thôi! Tôi ghét anh! Anh đã hủy hoại sự trong sạch của tôi còn không biết thẹn to tiếng!"
"Anh hủy hoại sự trong sạch của em? Diệp Kiều Kiều, em quên tiểu tiết, có muốn ông đây giúp em nhớ lại một chút, buổi tối hôm đó em đã cào lên người anh thế nào không?!"
Anh từng bước đến gần cô gái đáng ghét ấy, cô hoảng sợ liên tục lùi về sau, trong miệng mắng anh không ngừng...
Đêm nay, bộ não của Lục Bắc Kiêu không được nghỉ ngơi chút nào, tất cả chỉ là những ký ức lộn xộn từ kiếp trước của anh.
--
Đại Ngốc dẫn theo đám Hứa Nghị tìm một đêm cũng không thấy chỗ nào trốn thoát được trong tầng hầm. Sau một ngày mệt mỏi, đám Hứa Nghị ngủ bên ngoài mật thất.
Chỉ chốc lát sau, họ bị đánh thức bởi tiếng la hét của người phụ nữ.
"Là tiếng hét của Vô Ảnh!" Hứa Nghị giật mình nói.
"Vô Ảnh biến mất rồi! Vừa rồi cô ấy còn ở trong mật thất!" Người nói là Quỷ Ảnh, vừa rồi anh ta trơ mắt nhìn Vô Ảnh cầm súng chọc chọc vào tường mật thấy, rồi sau đó không thấy cô ấy đâu nữa!
Người gọi là Quỷ Ảnh đổ mồ hôi lạnh.
Hứa Nghị dẫn đầu vọt vào trong mật thất, chỉ thấy mật thất giống như trước, hoàn toàn không nhìn ra Vô Ảnh biến mất thế nào!
"Chắc chắn nơi này có cơ quan!" Đại Ngốc phân tích.
"Vậy có phải chị dâu có thể còn sống không?!" Tiểu Hàn kích động nói.
"Nhanh tìm Vô Ảnh đi!" Nếu như có thể tìm thấy Vô Ảnh là có thể biết mật thất thông đến chỗ nào! Lục Tốn nói.
Bọn họ vừa định đi, thấy Diệp Thành mang theo một cánh tay bị treo đi đến!
Đại Ngốc nhìn Diệp Thành đã một năm không gặp, ôm lấy anh đấm đấm lưng anh, "Vừa mới phát hiện trong mật thất có cơ quan, nữ đội viên Vô Ảnh rơi xuống nên chúng tôi định đi tìm, có thể Tiểu Kiều không bị thiêu chết mà bị rơi xuống cơ quan đó!"
Đường Thiếu Đình đã đi vào mật thất, đứng trong mật thất giơ cao cánh tay, tay đè lên vị trí đã lắp đặt camera. Lúc này sàn mật thất từ từ mở ra, dưới sàn là một lỗ đen sâu không thấy đáy...
Đám người Đại Ngốc nhìn nhau.
"Mật thất này năm đó Bọ cạp độc sai tôi dẫn người xây dựng. Tôi biết có thể gã sẽ hại người nên lúc xây dựng đã giữ lại một cơ quan, chạm vào vị trí này vị trí trung tâm của sàn sẽ mở ra, người sẽ rơi xuống để chạy trốn. Phía dưới là một hang động bên sườn núi, cửa hang thông với vách núi, bên dưới cách núi là một con sông..." Anh ta hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại Diệp Thành nói Diệp Kiều chết rồi. Anh ta không tin cũng mói hiểu biệt thự xây năm đó là nơi Bọ cạp độc thực sự muốn đối phó với Lục Bắc Kiêu.