Lục Bắc Kiêu nhìn chàng trai trẻ xa lạ đứng trên bậc thang, chắc chắn rằng anh và Diệp Kiều cũng không nhận ra cậu ta!
"Sao các anh xông vào đây?! Các anh, các anh mang đất vào làm bẩn thảm của tôi rồi!" Chàng trai đứng trên bậc thang, ánh mắt rơi vào chân của Lục Bắc Kiêu và mọi người, bọn họ đều ở trong rừng tìm kiếm Diệp Kiều trên bờ sông, nửa thân trên đều là bùn đất, nhất là hai chân!
Cậu ta lớn tiếng nói, tức giận đến mặt đỏ rần.
"Tiểu Thất gia, những sĩ quan này nói đến tìm người!" Quản gia tiến lên nói với cậu ta.
"Tìm ai? Nơi này không có người các anh muốn tìm!" Chàng trai tên Tiểu thất gia mặt không vui nói, dáng vẻ kiêu ngạo.
"Người chúng tôi muốn tìm đang ở phòng ngủ chính tầng hai!" Lãnh Dao tiến lên một bước dài lớn tiếng nói, cô cũng không biết chàng trai trẻ tuổi soi mói lại kiêu ngạo kia.
Người tên Tiểu Thấy cũng nhìn Lãnh Dao, nghĩ thầm, cô ấy là ai vậy, người ở phòng nào cô ấy cũng biết!
Lục Bắc Kiêu nghe nói là phòng ngủ chính trên lầu hai, liền cất bước đi về phía cầu thang. Tiểu Thất gia ghét bỏ nhìn chân anh, ghét bỏ giống như nhìn thấy dịch bệnh: "Không được lên! Không cho phép làm bẩn cầu thang của tôi, không được phép:-"
Đôi giày chiến của Lục Bắc Kiêu dính bùn nhão đã bước lên tấm thảm nhung dê, mỗi bước đi đều để lại dấu chân.
Người tên Tiểu Thất gia hét lên, Lục Bắc Kiêu không để ý đến cậu ta, đi thẳng lên tầng lên:-
Tiểu Thất đuổi theo phía sau anh, bị Lãnh Dao níu lại.
"Đồ tùy tiện này! Các anh dám tự tiện xông vào nhà tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!" Cậu ta hét lên.
Lục Bắc Kiêu bước nhanh vội vàng lên tầng hai, vào phòng ngủ chính cửa đã bị khóa lại, màn cửa bị kéo ra không thấy bên trong như thế nào. Anh đứng ngoài cửa, trái tim bình tĩnh đột nhiên căng lên....
Anh nhắm hai mắt lại, thở sâu sau đó lùi bước, đôi chân dài giơ lên đạp một cái!
Cánh cửa đập vào vách tường "Rầm" một cái rồi lại bắn về!
Cho dù ban ngày ánh sáng bên trong phòng rất tối, không thấy rõ bên trong, anh đi vào, "Diệp Kiều Kiều!"
Anh trầm giọng gọi tên cô hi vọng thấy cô tinh nghịch chạy đến trước mặt anh, nói cho anh biết cô chơi trốn tìm với anh, để anh bắt được hung hăng đánh vào mông cô!
Để cô hết bướng!
Lần này quá nghịch!
Nhưng trong phòng yên ắng, nào thấy bóng dáng của anh, chỉ có màn giường màu trắng đang tung bay, trên giường lờ mờ có người nằm...
"Diệp Kiều Kiều!" Anh lại gọi tên cô nhưng cô vẫn không đáp lại.
Người đàn ông chật vật người toàn bùn đất và mồ hôi đi đến bên chiếc giường kiểu công chúa châu u không nhuốm bụi trần, bàn tay thô ráp vén bức màn:-
Cô gái có mái tóc gợn sóng và chiếc váy ngủ màu trắng lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt đang ngủ yên bình và bất động.
"Nhóc con! Em dám chơi trốn tìm với anh! Muốn bị đánh đúng không?! Đừng giả bộ ngủ! Anh đánh mông em! Đồ hư đốn!" Anh cúi thấp đầu nhìn Diệp Kiều như đang ngủ thiếp đi, trầm giọng nói, giọng nói uy nghiêm giống như đang dạy dỗ trẻ hư.
Mấy ngày anh không nhắm mắt, hốc mắt khô khốc rốt cục có chút ấm áp, không khô như vậy.
"Diệp Kiều Kiều! Em có nghe thấy không! Đứng dậy đi!" Anh lại quát, giọng rất lớn rất đáng sợ nhưng bà Lục vẫn ngủ, không nhúc nhích.
Lãnh Dao, Diệp Thành, Đại Ngốc đứng ở ngoài cửa nghe rõ tiếng gầm gừ của Lục Bắc Kiêu, tất cả đều nắm chặt tay lại, sao họ không rõ Diệp Kiều không đang giả vờ ngủ...
Nhưng cô không bị tan thành tro bụi, không bị chết vì hít phải khí độc đã là may mắn rồi!