Mái tóc xoăn của cô hất lên yên lặng ngủ, lông mi dài giống như một cái quạt, môi đỏ, mặc áo tơ tằm kiểu cao cổ bằng ren màu trắng, giống như búp bê.
Bàn tay người đàn ông thô ráp dính vết bẩn thăm dò về phía mũi cô, hơi thở yếu ớt chứng tỏ cô còn sống.
Ngày đó cô nói nổ súng tự sát, không có vết thương ở đầu, vì vậy sau khi cô bắn camera thì không tự sát!
Ngày ấy dù ngoài miệng Diệp Kiều nói muốn tự sát nhưng trong lòng không muốn. Phát súng thứ hai cô tiện tay bắn vì muốn Lục Bắc Kiêu và mọi người nghĩ là cô tự sát, để họ không chịu chết đi cứu cô!
Nào biết được đột nhiên sàn nhà mở ra, trước khi nổ tung cô đã ngã xuống!
"Bé cưng... Sợ anh giận, sợ anh đánh vào mông đúng không? Ngoan, vừa rồi anh cố ý hù dọa em thôi, em đừng sợ, mau tỉnh lại đi, chúng ta về nhà!" Anh ngồi xuống bên giường nhìn cô ngủ say nhỏ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng mà run rẩy.
Bà Thái vẫn bất động nằm đó, không để ý đến anh.
Bàn tay thô ráp xoa lên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của cô, cảm nhận nhiệt độ trên làn da cô. Cảm xúc trơn nhắn chân thực kia, anh cong môi: "Em còn là tốt rồi, anh thỏa mãn, thỏa mãn!"
Lãnh Dao đi đến bên cạnh mép giường thấy Diệp Kiều nằm im, trên đầu không bị thương giống như đang ngủ thiếp đi, cô vừa vui vừa buồn.
"Trung tá Lục, chúng ta đưa cô ấy về thành phố J đi! Việc cấp bách nhất là đưa cô ấy đến bệnh viện, đừng chậm trễ thời gian nữa!" Lãnh Dao khuyên nhủ.
Lục Bắc Kiêu gật gật đầu, anh cũng không mất lý trí, cũng không rơi một giọt nước mắt.
"Các anh không được phép đưa cô ấy đi!" Người tên Tiểu Thất gia kia chạy tới đứng ở cửa phòng bị Diệp Thành và Đại Ngốc ngăn lại, Diệp Thành nắm chặt cổ áo anh ta.
"Thành thật khai báo cậu phát hiện ra cô ấy ở đâu?! Tại sao đưa cô ấy đến đây? Cậu biết cô ấy là ai không?!" Tuy có thể thằng nhóc này đã cứu được em gái lớn của anh nhưng sau khi thằng nhóc này cứu được Diệp Kiều tại sao không báo cảnh sát, không đưa đến bệnh viện còn để cô ở đây!
Nếu không có Lãnh Dao thì không biết tìm Diệp Kiều thế nào, bọn họ đã lật tung cả khu rừng lên cũng không tìm thấy cô, còn tưởng rằng cô bị nổ tung hoặc bị trôi ra biển!
Hiện tại còn không cho họ đưa cô đi! An tâm cái gì?!
Không phải bảo Hứa Nghị giữ lấy cậu ta tra hỏi sao, sao đã chạy tới đây rồi?!
"Diệp đội, thằn nhóc này quá quá lạ kỳ! Chúng tôi đều bị cậu ta đánh ngã!" Hứa Nghị vịn cầu thang bò lên, trên mặt có vết bầm vừa bị đánh, đi tới cửa thở hổn hển nhìn Diệp Thành.
!!!
Diệp Thành nhìn Hứa Nghị lại nhìn xuống thằng nhóc gầy yếu bị anh níu cổ áo, hoàn toàn không tin cậu ta có thể đánh lại được đám Hứa Nghị!
Tiểu Thất gia ghét bỏ nhìn bàn tay bẩn của Diệp Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh làm bẩn quần áo của tôi rồi!"
"Mẹ nó rốt cuộc cậu có nói thật không?! Cậu tên là gì?" Diệp Thành hung tợn nói.
Diệp Thành đang hỏi đột nhiên cánh tay bị cậu ta giữ lấy, định ném anh qua vai, điều không bình thường chính là khổ người và cân nặng của anh có thể gấp đôi cậu thế, thế mà thực sự bị thằng nhóc này quật ngã!
Lúc Tiểu Thất gia định ra tay thì thấy Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều ra. Cậu ta lập tức buông Diệp Thành ra, quay người, "Không được đưa cô ấy đi! Tôi không cho phép!"
Cậu trai dáng người cao gầy trừng mắt nhìn Lục Bắc Kiêu, giậm chân lớn tiếng hét lên, giống như mệnh lệnh, dáng vẻ lại rất bốc đồng!
Khóe mắt cậu ta có hơi đỏ, ánh mắt rơi vào mặt Diệp Kiều được bọc trong chăn bị Lục Bắc Kiêu ôm ngang.