Lục Bắc Kiêu nhìn chàng trai hoàn toàn xa lạ trước mặt như thể anh ta mất trí, trong lòng anh và Diệp Thành, nếu hôm nay không có Lãnh Dao giúp đỡ thì sợ là họ sẽ không tìm thấy Diệp Kiều!
"Mẹ nó cậu là cái quái gì mà muốn chiếm lấy vợ của tôi?" Người đàn ông mặt không đổi nói với vẻ khinh thường và chán ghét, anh hoàn toàn không để chàng trai này vào mắt!
Thậm chí lười nhìn cậu ta thêm một chút!
"Là tôi cứu cô ấy!" Dáng vẻ Tiểu Thất gia tức giận đến mức nắm chặt tay .
"Nếu cậu cứu cô ấy là có tư cách chiếm lấy cô ấy sao?!" Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.
"Tôi đang..." Tiểu Thất gia muốn nói lại thôi, vẻ mặt bất mãn.
"Tôi không quan tâm cậu là ai! Cô ấy là vợ của Lục Bắc Kiêu tôi!"
Mỗi câu mỗi chữ đều chắc chắn! Lục Bắc Kiêu nói xong thì không để ý đến cậu ta nữa.
"Lục đội! Quản gia nói cậu ta tên Dạ Thát!" Vô Ảnh cũng vừa bị quật ngã lúc này mới tới báo cáo với Lục Bắc Kiêu. Ánh mắt của cô ấy rơi vào Diệp Kiều thấy cô vẫn còn sống, trong lòng cô ấy cũng dễ chịu chút.
Cái gì Dạ Thất Bát, anh không quan tâm cậu ta là ai, anh chỉ quan tâm cậu ta cứu Diệp Kiều thé nào! Tại sao đưa cô đến đây!
"Các cậu thẩm vấn rõ ràng cho tôi! Nếu cậu ta không nói, dạy dỗ cho cậu ta nói mới dừng!" Anh trầm giọng nói rồi ôm Diệp Kiều đi, anh không rảnh để ý đến thằng nhóc này.
Dạ Thất muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại dừng lại. Cậu ta đứng đó trơ mắt nhìn Diệp Kiều bị Lục Bắc Kiêu ôm đi, trái tim như thắt lại.
"Các anh nhanh ra khỏi chỗ tôi ngay, nếu không tôi sẽ không khách sáo!" một lúc lâu cậu ta mới định thần lại, lạnh lùng nói với đám người Diệp Thành, xoay người rời đi.
Diệp Thành tiến lên muốn đánh cậu, cậu tùy tiện né đi bước nhanh rời đi mất. Lúc đám Hứa Nghị đuổi theo thì cậu đã biến mất.
Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều suốt chặng đường không buông xuống giây phút nào. Tạp âm trên máy bay trực thăng rất lớn người bình thường không ngủ nổi, bà Thái lại ngủ đến yên ổn, sợ cô bị ồn anh còn nhét bông gòn vào tai cô.
Biết rõ cô bị thương do khí hóa sinh mới thành thế này, anh lại cho rằng cô ngủ.
Anh đã kiểm tra kỹ, cô không bị chấn thương gì, chỉ bị xây xát một ít da, đã bôi thuốc.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, không hề rời đi.
Cô không nhìn anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
"Nhóc con, anh biết rồi em quá mệt mỏi, em gánh lấy đau khổ kiếp trước còn kiếp này cứu người này người kia! Em cho rằng anh biết những chuyện kia sẽ ghét em? Hận em? Em có ngốc không hả!"
"Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, ngủ đủ rồi tỉnh lại. Anh hứa sẽ không đánh mông em!" Anh nhẹ giọng thì thầm vào tai cô và cứ thế nói suốt đoạn đường.
Anh nhớ cô mỗi lần gặp phải khủng hoảng kinh doan đều thích nằm sấp trên ngủ một giấc.
--
"Ông Lục, hệ thống thần kinh trung ương của bà Lục bị tổn thương nghiêm trọng. Ông biết độc tính của k2-3 mà, cô ấy còn sống chúng tôi đã thấy là kỳ tích! Đương nhiên chúng tôi vẫn mong chờ một phép màu lớn hơn nữa."
Chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh và Lục Bắc Kiêu bây giờ đang bên ngoài phòng bệnh, cách lớp kính nhìn Diệp Kiều trong phòng bị cắm nhiều ống khác nhau, bác sĩ đang nói chuyện với anh.
Không muốn đả kích anh nên nói tin vào kỳ tích.
Trên thực tế, nào có nhiều kỳ tích đến vậy!
Cách đó không xa, Đường Thiếu Đình một tay đang băng bó treo lên đi về phía này.
Lục Bắc Kiêu người luôn ngang ngược và chiếm hữu đối với Lục Bắc Kiêu thấy Đường Thiếu Đình nhìn Diệp Kiều qua lớp cửa kính không những không ghen mà còn gọi anh a vào thăm cô!
Bản thân anh lên sân thượng hút thuốc lá....