Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1078 - Chương 1078:

Chương 1078:

Lúc Đường Thiếu Đình xoay người vô thức nhìn Diệp Kiều, kết quả kì tích mà anh ta hi vọng không xuất hiện, cô vẫn nằm đó bất động...

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh được người mà Diệp Kiều đã sắp xếp trước đó đưa đi. Trước đó Diệp Kiều đã bàn với lão tham mưu trưởng Diệp, nếu không có quan hệ của lão thủ trường thì Đường Thiếu Đình có thể đã bị cảnh sát quốc tế dẫn đi điều tra rồi.

Chẳng mấy chốc mọi người đều biết tình hình của Diệp Kiều, mọi người đều vui mừng vì cô vẫn còn sống, lại đau buồn vì cô vẫn hôn mê bất tỉnh! Lục Bắc Kiêu không cho họ đến thăm cô, không một ai được bước vào phòng bệnh. Bản thân anh đi tắm và thay quần áo sạch sẽ trước khi đến bên giường rồi ngồi trên chiếc ghế dài chống cằm ngay bên cạnh. Đôi mắt đầy tia máu kia nhìn chằm chằm cô ngủ, anh nắm lấy tay cô đặt lên bên mặt mình.

"Diệp Kiều Kiều, nhìn em sống kiếp này thật thành công, người gặp người thích! Anh lại hi vọng em giống như iếp trước, không được ai thích chỉ có mình anh yêu em!" Giọng điệu người đàn ông chua chua, tình cảm của Đường Thiếu Đình đối với cô không phải anh không biết.

Kiếp này của cô cũng yêu rất nhiều người và nắm giữ nhiều người trong trái tim mình.

Dục vọng chiếm hữu của anh đối với cô quá mạnh, chỉ muốn trong lòng cô có anh!

Anh cười, nhìn cô không chớp mắt, "May mắn vào phút cuối cùng kẻ ngốc không tự sát như vậy, nếu không anh thực sự sẽ không thấy em nữa."

Anh nói xong mí mắt dần trĩu xuống, cúi đầu gối lên tay cô, ngủ thiếp đi...

Mấy ngày không chợp mắt, giờ phút này trông chừng cô, cuối cùng anh có thể an tâm ngủ một giấc.

Một mình Lục Tiểu Cổn chạy tới bệnh viện, cậu bé đứng ngoài cửa phòng xuyên qua cửa sổ nhỏ thấy cha đang nằm sấp trên giường ngủ, trong mũi Diệp Kiều có cắm ống thở, ngón trỏ tay phải kẹp một cái kẹp, điện tâm đồ đặt bên cạnh giường...

Cậu biết Diệp Kiều không dám không quay lại!

Cậu không đi vào quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi mà lặng lẽ rời đi.

--

Lục Bắc Kiêu ngủ một mạch từ chạng vạng tối đến tám giờ sáng ngày hơm sau, lúc tỉnh lại Diệp Kiều còn đang ngủ.

"Bà Lục, buổi sáng tốt lành!" Anh cười, dịu dàng nói.

Đáp lại anh vẫn là căn phòng yên tĩnh.

Anh vừa ra khỏi cửa phòng, anh vô cùng mệt mỏi.

"Em gái lớn của tôi sao rồi?" Anh trầm giọng nói.

"Còn đang ngủ." Lục Bắc Kiêu khẽ nói.

Một câu "Còn đang ngủ" đâm vào tim Diệp Thành. Anh ta biết tình hình của Diệp Kiều, cô hít vũ khí hóa sinh hôn mê bất tỉnh, sợ là mãi mãi không tỉnh lại, Lục Bắc Kiêu lại chỉ coi cô ngủ thôi.

"Cái tên Dạ Thất gì đó có hỏi ra được gì từ cậu ta không?" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

"Không biết thằng nhóc kia trốn đi đâu rồi! Chúng tôi điều tra được qua quản gia và người nhà cậu ta, tên Dạ Thất này là con ông cháu cha học hành kém cỏi, chơi bời lêu lổng, đầu óc còn không ổn lắm, thiếu thông minh, không được yêu thương trong nhà họ Dạ. Nhà họ Dạ là một trong số gia đình giàu có ở tỉnh H, Dạ Thất là đứa nhỏ nhất trong trong số anh em của cậu ta, người nhà họ Dạ đều ở trong thành phố chỉ có mình cậu ta ở trên núi này thôi. Nghe quản gia nói, ngày Diệp Kiều xảy ra chuyện, Dạ Thất bình thường không được thông mình này đột nhiên lái máy bay trực thăng đi mất, lúc ấy ông ta rất sợ, trước kia cậu ta chưa từng lái máy bay! Lúc về còn mang theo dk ướt sũng toàn thân, hôn mê bất tỉnh!" Diệp Thành nói với Lục Bắc Kiêu.

Bình Luận (0)
Comment