Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1079 - Chương 1079:

Chương 1079:

Diệp Thành còn nói vì thân thủ của cậu ta tốt, đầu óc lại không tốt, thường xuyên gây chuyện ở bên ngoài nên người nhà họ Dạ nuôi dưỡng cậu ta ở biệt thự trên núi.

"A Kiêu, tôi nghĩ thằng nhóc này hẳn là lái máy bay trực thăng đi chơi, trong lúc vô tình đã phát hiện ra em gái tôi, cứu được em ấy! Chỉ là hình như cậu ta thích em gái tôi, em gái tôi người gặp người thích, việc này cũng bình thường!" Diệp Thành phân tích.

Lục Bắc Kiêu cau mày, "Nhà họ Dạ này có liên quan gì đến Bọ cạp độc không?"

"Cậu cũng nghĩ đến cái này à! Lúc trước tôi cũng nghĩ thằng nhóc này có thể là người của Bọ cạp độc, trước đó có lẽ biết Bọ cạp độc sẽ hại em gái nên mới đi cứu em ấy. Nhưng tôi đã điều tra mười tám đời tổ tông của cậu ta rồi, nhà họ Dạ và Bọ cạp độc không liên quan với nhau, Dạ Thất này cũng chưa từng tiếp xúc với K2! Niềm vui duy nhất của thằng nhóc này chính là đánh nhau với sói hoang trong núi, quản gia nói cậu ta còn giết chết một còn sói mang về, để phòng bếp làm đồ ăn cho cậu ta!"

Nói đến Dạ Thất này, không hiểu sao Diệp Thành còn cảm thấy cậu ta đáng yêu, ít nhất là thân thủ tốt! Hơn nữa cho dù thằng nhóc này vô tình hay cố tình thì ít nhất đã cứu được em gái của anh ta!

Đó là đường biên giới, là khu rừng nguyên sinh, sau khi em gái anh hôn mê lại rơi xuống nước, nếu như không được cứu lên kịp thời chắc chắn sẽ không còn một hơi thở, bị trôi xuống biển từ lâu!

Lục Bắc Kiêu mặt không biểu cảm, không nói gì, chỉ cần thằng nhóc này không đến làm phiền anh, không phải kẻ xấu gì, anh không cần phải suy nghĩ.

Người không có đầu óc sẽ thích một cô gái mình vốn không quen biết?

Nhìn anh như thế là muốn cất giấu Diệp Kiều đi làm của riêng!

Diệp Thành vào phòng bệnh nhìn Diệp Kiều không có chút sức sống nào, mũi anh chua xót, "Em gái lớn, anh còn sống trở về rồi! Em cũng sớm tỉnh lại đi, anh gặp em không bị em mắng, không bị em mắng thật đúng là không quen!"

Em gái nhà anh kiêu ngạo, ngoài miệng nói ghét anh nhưng thực ra đối tốt với anh!

Mấy năm qua anh luôn nhớ kỹ cô!

Anh cũng hiểu ngoài miệng em gái nói ghét anh là vì năm cô mười mấy tuổi, cô và anh không hợp nhau!

--

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Một tuần trôi qua, Diệp Kiều cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, còn đang nằm trong bệnh viện kia.

"Lục Tiểu Cổn! Sao Diệp Kiều còn chưa quay lại, mẹ đi lâu lắm rồi! Mẹ đi đâu rồi?" Lục Tiểu Vũ đeo cặp trên lưng đi bên cạnh Lục Tiểu Cổn, vừa đi vừa hỏi, tay dắt Tia chớp.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ đi công tác! Lục Tiểu Cổn có chút không kiên nhẫn trả lời.

"Lục Tiểu Vũ! Mẹ cậu thành người thực vật rồi! Đang nằm trong bệnh viện đó!" Từ phía sau truyền đến giọng nói của Từ Tử Kiến sống trong cùng đại viện.

Mặc dù mới học lớp hai tiểu học nhưng người thực vật là thế nào, cô bé từng thấy rồi.

Lục Tiểu Vũ quay người, "Từ Tử Kiện! Cậu nói cái gì?!"

"Tôi nói là mẹ cậu thành người thực vật rồi! Bà nội tôi nói! Người thực vật chính là người đã chết sống lại, mãi mãi không tỉnh!" Từ Tử Kiện lớn tiếng nói.

Lục Tiểu Vũ nào chịu mẹ bị người khác nói như vậy, "Từ Tử Kiện! Cậu muốn chết sao! Dám nguyền rủa mẹ tôi! Mẹ tôi đi công tác rồi!"

Cô nhóc nói, tay siết chặt, tay trái giữ lấy bả vai, nắm đấm kia hung hăng đập vào mặt cậu bé kia!

Từ Tử Kiện bị Lục Tiểu Vũ đánh ngã xuống đất, hai tay Lục Tiểu Vũ chống nạnh dữ dằn nhìn cậu ta chằm chằm!

"Mẹ cậu chính là người thực vật! Không tin thì đến 301 xem đi!" Từ Tử Kiện giận nói.

Bình Luận (0)
Comment