Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1081 - Chương 1081:

Chương 1081:

Chu Mạt không đành lòng gọi điện cho người làm phụ huynh là Lục Bắc Kiêu, sợ rằng ngộ nhỡ Lục Tiểu Vũ thật sự bị lạc, sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ có thể gọi cho Lục Tiểu Cổn giống như người lớn, cô ấy cũng biết rằng bình thường đều là Lục Tiểu Cổn trông nom Lục Tiểu Vũ.

Đồ ngốc Lục Tiểu Vũ này, chỉ toàn gây thêm phiền phức cho người khác!

Sau khi Lục Tiểu Cổn cúp điện thoại, tức giận nghĩ, trở về nhất định sẽ dạy dỗ cô bé một trận!

Trên người Lục Tiểu Vũ chỉ còn lại một đồng duy nhất, cô bé muốn ngồi đến **, kết quả khi đến ga cuối mới biết đã ngồi ngược hướng!

Cô bé mặc đồng phục học sinh của con trai, vừa đi về vừa cúi đầu đá những viên sỏi.

Thật là xui xẻo!

Tên đáng ghét Từ Tử Kiện đó, những gì đã nói không phải là thật chứ? Mấy ngày nay cô bé thường nhìn thấy bà nội lén lau nước mắt.

Đang đi, Lục Tiểu Vũ cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai tên côn đồ đang nhìn mình, vẻ mặt xấu xa, phía sau còn có hai tên nữa!

“Nhóc con, trên người có tiền không?”

“Không có!” Lục Tiểu Vũ vừa nói vừa chuẩn bị bỏ chạy, khóe mắt quan sát xung quanh, tay lén lút sờ vào túi.

“Ồ, nếu không có thì chỉ có thể bán nhóc thôi, hoặc là bắt cóc! Nhà nhóc có tiền không?”

“Các người đừng bán tôi, nhà tôi có tiền! Tôi cãi nhau với mẹ, tôi là bỏ nhà ra đi, các nguowfiq ua đây, tôi sẽ nói cho các người biết tiền nhà tôi giấu ở đâu!” Lục Tiểu Vũ nhìn trước sau, lớn tiếng nói.

Bốn tên lưu manh nhìn đứa nhóc lừa đảo trước mặt, cười xấu xa, hai tên phía trước cúi xuống nhìn cô bé, vừa định nói thì Lục Tiểu Vũ đột nhiên đưa tay phải từ trong túi ra, ấn vào bình xịt nhỏ trong tay, xịt vào mắt hai tên phía trước!

“Aw!”

Mắt hai tên lưu manh lập tức đau rát, kêu lên đau đớn, hai tên phía sau lập tức đuổi theo Lục Tiểu Vũ, tiểu nhóc con ba chân bốn cẳng bỏ chạy!

Vừa chạy vừa hô “Bắt lưu manh, bắt lưu manh!”

Lục Tiểu Vũ liều mạng chạy về phía trước, hai tên lưu manh phía sau cũng liều mạng đuổi theo, không ngờ tiểu nhóc con lại chạy nhanh như vậy!

Ngay khi Lục Tiểu Vũ nghĩ rằng mình sắp bị bắt, không xa phía trước có một anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi trắng, gile vest đen, cậu khoanh tay trước ngực, hai chân dang rộng, đi một đôi bốt quân đội bá đạo!

Sau khi Lục Tiểu Vũ chạy tới trước mặt cậu dừng lại, hai tên lưu manh kia cũng đuổi tới, “Cứu mạng!”

“Tiểu tử thối, đừng có lo chuyện bảo đồng, mày như này căn bản không phải là đối thủ của chúng tao!” Tên lưu manh nhìn Dạ Thất với thân thể gầy yếu, chỉ tay vào cậu, quát lên.

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng xương giòn giã, tên lưu manh chỉ vào cậu, cổ tay bị cậu bẻ cho trật khớp!

Ba tên còn lại thấy vậy, lập tức tiến lên vây đánh cậu, Lục Tiểu Vũ ở một bên nhìn anh chàng đẹp trai này đánh cho mấy tên lưu manh kia nằm bò ra đất một cách nhanh chóng và dễ dàng, ôm đầu xin tha!

“Cảm ơn cậu! Cậu tên là gì vậy?” Lục Tiểu Vũ ngẩng mặt nhìn Dạ Thất, cao giọng hỏi.

Cho dù đối diện với một anh chàng đẹp trai cao hơn mình rất rất nhiều, Lục Tiểu Vũ vẫn tràn đầy khí chất!

Dạ Thất khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Lục Tiểu Vũ: “Gọi là anh trai thì sẽ nói cho nhóc biết!”

Lục Tiểu Vũ tỏ vẻ kiêu ngạo: “Tôi có anh trai rồi, tôi chỉ gọi mình anh ấy là anh trai!”

Dạ Thất: “…”

“Cậu khá có bản lĩnh, tôi sẽ nhận cậu làm em trai nhé!” Lục Tiểu Vũ nói lời khiến người khác kinh ngạc.

Dạ Thất: “…”

Đây lẽ nào là số mệnh sao?!

“Chị, cảm ơn chị đã xem trọng em!” Dạ Thất không vui nói, cúi người nhìn Lục Tiểu Vũ mới tám tuổi.

“Rốt cuộc cậu tên là gì!”

“Dạ Thất!”

“Vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Thất nhé!” Lục Tiểu Vũ nói với dáng vẻ điềm tĩnh.

Dạ Thất lại không nói nên lời!

Lục Tiểu Cổn đang đợi Lục Tiểu Vũ ở cạnh tường rào cổng sau trường học, cô bé vừa bước xuống từ một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc.

Trên đồng hồ của họ có hệ thống định vị, chỉ là Lục Tiểu Vũ không biết dùng, nhưng cậu bé biết dùng, đợi cô bé ở đây theo hiển thị định vị.

Phía sau cô bé còn có một chàng trai.

“Lục Tiểu Cổn! Cậu ta là em trai mà em vừa nhận, tên là Dạ Thất, em gọi cậu ta là Tiểu Thất!” Lục Tiểu Vũ nhìn Lục Tiểu Cổn, vô tư giới thiệu.

“Tiểu Thất, đây chính là anh trai duy nhất của tôi! Lục Tiểu Cổn! Sau này cậu cũng gọi anh ấy là anh trai!” Lục Tiểu Vũ nhìn Dạ Thất, cũng giới thiệu với cậu.

Dạ Thất lại không nói nên lời, lòng đầy phức tạp!

“Tôi không gọi!” Dạ Thất kiêu ngạo nói.

Lục Tiểu Cổn cau mày, mặc dù mới tám tuổi, đối mặt với một anh chàng đẹp trai hơn hai mươi tuổi, cậu bé lại giống như một lão đại vững vàng, “Cổn Gia tôi cũng chưa bao giờ xưng hô huynh đệ với người xa lạ!”

Dạ Thất thực sự thổ huyết, thầm nghiến răng!

Lục Tiểu Cổn kéo Lục Tiểu Vũ đi về phía đầu tường, một lúc sau, hai anh em đã trèo tường đi vào.

Chỉ còn lại một mình Dạ Thất, cậu đi đến bên cạnh Tia Chớp, xoa đầu nó, “Tia Chớp! Ngồi xuống!”

Tia Chớp không để ý đến cậu, nhưng cũng không cắn cậu!

Lục Tiểu Cổn phê bình Lục Tiểu Vũ một trận, cô bé không chỉ trốn học, mà còn tùy tiện ngồi xe của người lạ!

“Tiểu Thất cậu ta đã cứu em, không phải là người xấu!” Lục Tiểu Vũ phản bác nói.

“Nếu hắn ta cố ý cứu em thì sao?! Lục Tiểu Vũ, em có ngốc không?!”

“Em tin Tiểu Thất là người tốt!”

“Em chính là thấy hắn đẹp trai, cho nên hắn mới là người tốt, đồ mê trai!”

Lục Tiểu Vũ sau khi mệt mỏi thanh minh một hồi, nhớ tới một vấn đề rất quan trọng.

“Lục Tiểu Cổn, rốt cuộc Diệp Kiều ở đâu?! Rốt cuộc mẹ làm sao vậy?! Tại sao không gọi điện cho em!”

Nhắc đến Diệp Kiều, trái tim của Lục Tiểu Cổn liền băn khoăn.

Cậu bé vẫn nói dối, qua loa với Lục Tiểu Vũ cho xong chuyện.

Lục Tiểu Cổn cũng đã thử đậu phụ thối, Diệp Kiều vẫn không chút động tĩnh.

“Diệp Kiều, có phải con gọi người là mẹ, người sẽ tỉnh lại không?” Lục Tiểu Cổn ghé vào tai Diệp Kiều, nhỏ giọng nói.

Diệp Kiều vẫn phớt lờ cậu bé.

Cô luôn muốn cậu bé gọi cô là “mẹ”, nhưng cậu bé rất hiếm khi gọi.

Lục Tiểu Cổn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của Diệp Kiều, cúi người về phía trước, “Mẹ”.

Sau khi nói nhỏ xong, thơm một cái lên má cô.

Lục Tiêu Cổn nhắm mắt, đợi Diệp Kiều kích động ôm lấy mình giống như một chú Teddy, sau đó thơm mãnh liệt, kết quả…

Cô vẫn không nhúc nhích, nằm ngủ ở đó, mặc kệ cậu bé.

Cậu bé gọi cô là “mẹ”, nói yêu cô, thơm cô, cô vẫn không có phản ứng gì!

Lục Tiểu Cổn đỏ mắt buồn bã, “Diệp Kiều thối tha, người muốn ngủ đến khi nào?!”

Diệp Kiều mặc đồ ngủ, yên lặng nằm đó, ngủ một cách yên bình.

Lục Bắc Kiêu đi vào, nhìn thấy Lục Tiểu Cổn từ lúc sinh ra chưa từng khóc, lúc này mặt đầy nước mắt, anh bước đến bên cạnh cậu bé, đưa tay xoa đầu con trai.

Lục Tiểu Cổn quay người nhoài trên người cha, “Cha ơi, có phải Diệp Kiều thật sự sẽ không tỉnh lại không?”

Mấy ngày nay, Lục Bắc Kiêu luôn có tâm trạng rất bình tĩnh, nghe lời con trai nói, trái tim đau đớn dữ dội.

Đầu cũng ù đi, giống như bị người khác đánh vào đầu một gậy!

Giây phút đó, như thể mới thừa nhận một hiện thực.

Diệp Kiều có thể vĩnh viễn như thế này.

Vĩnh viễn nằm yên lặng như thế này, không còn cười đùa mắng mỏ anh nữa, không còn làm nũng với anh nữa.

Bình Luận (0)
Comment