Tất cả những người yêu Diệp Kiều đều sống trong sự tự lừa mình dối người, kiên định cho rằng cô nhất định sẽ tỉnh lại, ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng nghĩ như vậy. Hành động như thể cô quá mệt, ngủ thiếp đi, chỉ là giấc ngủ này rất dài, chỉ là mỗi ngày đều phải chăm sóc cô, giúp cô lau người, mát xa, rửa mặt, bôi đồ dưỡng da, đẩy cô ra ngoài phơi nắng, nói chuyện với cô…
Lục Tiểu Cổn đột nhiên hỏi như vậy, giống như đâm thủng lớp giấy cửa sổ đó, sự đột nhiên bừng tỉnh giây phút đó khiến anh gần như sụp đổ!
Không, cô sẽ không vĩnh viễn như thế này, cô sẽ không!
Anh kìm nén cảm giác đau khổ đó, lại bắt đầu tự lừa mình dối người.
“Lục Tiểu Cổn! Mẹ con chắc chắn sẽ tỉnh lại! Đừng khóc nữa, nam tử hán, đổ máu không đổ lệ!” Anh khẽ kéo Lục Tiểu Cổn ra, cúi người ngồi xuống trước mặt cậu bé, hai tay nắm lấy vai cậu bé, nhìn cậu nhóc với khuôn mặt đầy nước mắt, dịu dàng nói.
Mặc dù Lục Tiểu Cổn không có ký ức lúc trước, tuy ngoài mặt luôn ghét bỏ Diệp Kiều, nhưng tình yêu của cậu bé dành cho Diệp Kiều chưa từng thay đổi! Điểm này, anh rất rõ, cũng hiểu được tình cảm của Diệp Kiều dành cho Lục Tiểu Cổn!
Ở kiếp trước sau khi Lục Tiểu Cổn mất đi, anh luôn cho rằng cô cố ý giày vò anh, luôn canh cánh trong lòng! Sau khi nhìn thấy những chuyện ở kiếp trước mà cô viết, anh mới hiểu, cô ở kiếp trước, sau khi Lục Tiểu Cổn không còn nữa, cũng buồn bã không nỡ và tự trách.
Vì vậy, sau khi Lục Tiểu Cổn đi theo cô đến, còn giúp đỡ, bảo vệ cô, trong lòng cô càng cảm thấy có lỗi với cậu bé!
Nghĩ đến việc cô luôn một mình chịu đựng những điều này suốt bao năm qua, anh càng xót xa cho cô.
Cha nói Diệp Kiều chắc chắn sẽ tỉnh lại, vậy thì cô thực sự sẽ tỉnh lại!
Lục Tiểu Cổn gật đầu, lau nước mắt đi.
“Cha ơi, trước khi đi, Diệp Kiều bảo con ngoáy tai cho người, nhưng con không làm, bây giờ con có thể ngoáy tay cho người không?” Lục Tiểu Cổn nhìn cha, nghiêm túc hỏi, trong tay cầm một bộ dụng cụ ngoáy tai.
Lục Bắc Kiêu nhìn về phía Diệp Kiều vẫn đang ngủ say trên giường bệnh, “Nhóc con, nhân lúc anh không ở nhà, lại thân thiết với con trai!”
“Cha! Con đã bảo người đợi cha về bảo cha ngoáy tai cho!” Cho dù như vậy rồi, dục vọng sống sót của Lục Tiểu Cổn vẫn rất mãnh liệt, vội vàng giải thích.
Hai cha con rất hy vọng Diệp Kiều có thể tỉnh lại vào lúc này, cho dù giận họ, đánh họ, mắng họ cũng được, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì!
“Vẫn là Lục Tiểu Cổn hiểu chuyện!” Anh nói xong, đưa tay xoa đầu con trai, cầm lấy bộ dụng cụ trong tay con trai, đi tới bên giường bệnh.
Diệp Kiều trên giường bệnh không đặt bất kỳ ống dẫn lưu nào, khí sắc trông vẫn như bình thường, không hề yếu ớt, chỉ là giống như ngủ say, vẫn xinh đẹp như hoa, các bác sĩ và y tá đều nói cô không giống với những bệnh nhân bình thường.
Lục Bắc Kiêu thầm nghĩ, đương nhiên là cô không giống với những bệnh nhân bình thường, cô có năng lượng mà Lục Tiểu Cổn truyền cho cô, cũng có thể chính vì có năng lượng này bảo vệ thân thể, cô mới không đến mức chết như người thường sau khi hít phải khí độc…
Buổi sáng anh đã hỏi bác sĩ điều trị chính, muốn làm thủ tục xuất viện cho cô, anh biết cô không thích bệnh viện.
Lục Bắc Kiêu ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng bế Diệp Kiều dậy, để cô gối lên đùi anh, nghiêng qua, vén tóc cô ra, để lộ đôi tai trắng trẻo, nhỏ nhắn, dái tai tròn đầy. Anh cẩn thận ngoáy tai, cho dù biết rằng cô không hề có cảm giác gì, anh cũng không dám ngoáy sâu vào trong…
Lục Tiểu Cổn nhìn cha với hai bên tóc mai màu muối tiêu đang ngoáy tai giúp mẹ, cảnh tượng rất ấm áp.
Diệp Kiều thối tha, người mau tỉnh lại đi, cha hiếm khi có thể luôn ở bên cạnh người!
Nếu Diệp Kiều thối tha biết cha đang ngoáy tai cho cô, nhất định sẽ vui mừng phát điên, còn phát cẩu lương cho cậu bé!
Có lẽ, Diệp Kiều thối tha chính là muốn được cha cưng chiều, chăm sóc, nên mới luôn không chịu tỉnh lại!