Lục Tiểu Cổn lặng lẽ xoay người đi đến cửa phòng bệnh, muốn để lại không gian này cho cha mẹ, chỉ là vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lục Tiểu Vũ mặc đồng phục, để tóc ngắn đang đứng cách đó không xa, cô bé tỏ vẻ tức giận!
Lục Tiểu Cổn không ngờ Lục Tiểu Vũ lại tìm đến bệnh viện, còn trực tiếp tìm đến cửa phòng bệnh, ai đã đưa cô bé đến đây?!
“Lục Tiểu Vũ! Em lại trốn tiết!” Sau khi Lục Tiểu Cổn định thần lại, tiến lên trách mắng cô bé, kéo cô bé rời đi.
“Lục Tiểu Cổn! Anh buông ra cho em!” Lục Tiểu Vũ dùng sức hất Lục Tiểu Cổn ra, hung dữ nói, cô bé vòng qua Lục Tiểu Cổn, bước nhanh về phía cửa phòng bệnh!
Cho dù mới tám tuổi, cho dù là một cô bé vô lo vô nghĩ, vô tâm vô tư, nhưng cô bé biết bệnh viện có nghĩa là gì, Diệp Kiều không đi công tác, Diệp Kiều bị bệnh nằm viện rồi!
Lục Tiểu Vũ đứng ở cửa phòng bệnh, tay đã đẩy cánh cửa, hít sâu một hơi rồi mới xông vào, Lục Tiểu Cổn muốn kéo lấy cô bé, những đã muộn một bước.
Trong phòng bệnh, cha mặc áo sơ mi trắng ngồi bên giường, Diệp Kiều mặc đồ ngủ gối trên đùi cha, cha đang ngoáy tai cho mẹ.
Lục Tiểu Vũ vốn đang nín thở, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thở phào nhẹ nhõm, Diệp Kiều ngay cả nước cũng không truyền, trông rất khỏe mạnh, chắc chắn cô không bị bệnh gì nghiêm trọng!
“Lục Tiểu Vũ! Con lại trốn tiết!” Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Tiểu Vũ hoa xương rồng nhỏ, nghiêm mặt nói.
Nhìn thấy cô bé sẽ liền nghĩ, có phải Diệp Kiều lúc nhỏ cũng giống như cô bé? Nghịch ngợm, thành tích kém, tâm hồn ăn uống, vô tâm vô tư!
“Cha, sao tóc của cha lại bạc rồi?” Ánh mắt của Lục Tiểu Vũ nhìn vào người cha cao lớn đẹp trai của cô bé, nhìn thấy cha gầy hơn trước rất nhiều, hai bên tóc mai hoa râm, cô bé bước tới, kích động hỏi.
Lục Bắc Kiêu đang điều chỉnh tư thế đầu của Diệp Kiều, giúp cô ngoáy lỗ tai còn lại.
“Lục Tiểu Vũ, con quay về trường học hành đàng hoàng, sau này còn trốn tiết, cha sẽ giận đó!” Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị nói, không trả lời câu hỏi của Lục Tiểu Vũ.
“Diệp Kiều, sao người cũng không nói chuyện? Người khỏe như vậy, tại sao lại ở viện không về nhà! Một cuộc điện thoại cũng không gọi cho con!” Lục Tiểu Vũ thấy Diệp Kiều luôn nhắm mắt không nói gì, cô bé đã đi đến bên giường, đưa tay gạt tóc của Diệp Kiều ra, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, lớn tiếng hỏi.
“Lục Tiểu Vũ! Con nói nhỏ chút, mẹ con đang ngủ, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi! Lục Tiểu Cổn, con đưa con bé đi!” Lục Bắc Kiêu đặt Diệp Kiều xuống rồi đứng dậy.
Lục Tiểu Cổn tiến lên kéo Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ dùng sức hất ra, “Diệp Kiều làm sao vậy?!” Cô bé khàn giọng hỏi, nghĩ đến lời nói của Từ Tử Kiện.
Cô bé học lớp hai, đã đến tuổi xem phim thần tượng, mặc dù cô bé không thích xem, nhưng ngày nào cũng có thể nghe thấy các bạn nữ trong lớp bàn luận về tình tiết phim trong giờ ra chơi, gì mà nữ chính bị máu trắng, trở thành người thực vật, cô bé đều hiểu ý nghĩa.
Diệp Kiều căn bản không phải là đang ngủ!
“Lục Tiểu Vũ, theo anh về trường!”
Lục Tiểu Vũ nhoài bên giường, tay đưa tới cổ Diệp Kiều, cô sợ nhột nhất, “Diệp Kiều, người còn không tỉnh lại, con sẽ cù người!”
Diệp Kiều không hề có phản ứng gì, giống như người đẹp ngủ trong rừng.
Lục Tiểu Vũ thật sự cù vào cổ cô, cô không có phản ứng, cù nách cô, cô vẫn không có phản ứng.
Trong đôi mắt sáng và trong veo của cô bé, nước mắt lăn dài, “Diệp Kiều thối tha, người đừng dọa con, ngày cá tháng tư qua từ lâu rồi! Có phải người muốn lừa con gọi người là mẹ, nói lời dễ nghe với người?!”
Diệp Kiều vẫn bất động.
Lục Tiểu Vũ sớm đã nước mắt giàn giụa, Diệp Kiều thực sự trở thành người thực vật rồi.