Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1084 - Chương 1084:

Chương 1084:

Lục Tiểu Vũ nghĩ như vậy, “oa” một tiếng, gào khóc nức nở.

Tuy là con gái, nhưng tính cách của cô bé còn bướng bỉnh hơn con trai, đặc biệt là sau khi hiểu chuyện, cho dù bị đánh vỡ đầu chảy máu cũng không bao giờ khóc một cách hèn nhát!

Nhìn người mẹ ngu ngốc xinh đẹp như hoa luôn tràn đầy sinh lực trêu đùa với họ của cô bé, bây giờ lại bất động, không nói gì, luôn ngủ say, Lục Tiểu Vũ đau lòng khóc lóc, “Diệp Kiều thối tha, sao người không ngó ngàng đến con?! Tại sao lại không để ý đến con?!”

“Lục Tiểu Vũ! Mẹ con chỉ là tạm thời như vậy thôi! Sẽ khỏe lại nhanh thôi!” Lục Bắc Kiêu kéo Lục Tiểu Vũ đang gào khóc qua, ngồi xuống trước mặt cô bé, trầm giọng an ủi cô bé.

Tiểu nhóc con bình thường luôn thích tranh sủng với Diệp Kiều, lúc này đã khóc sướt mướt rồi!

Lục Tiểu Vũ không ngừng thút thít, “Tạm thời là bao lâu? Rất nhanh là bao lâu?”

“Chính là, con không trốn học, không giận mẹ, học hành chăm chỉ thì mẹ sẽ tỉnh lại!” Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Tiểu Vũ mặt đầy nước mắt trầm giọng nói.

Lục Tiểu Vũ quay người nhìn Diệp Kiều vẫn nằm bất động trên giường bệnh, nước mắt không kìm được lại tuôn rơi, “Mẹ”.

“Lục Tiểu Vũ! Em không được khóc nữa! Cha nói mẹ sẽ tỉnh thì mẹ sẽ tỉnh!” Lục Tiểu Cổn tiến lên, nói với Lục Tiểu Vũ.

Cô bé không nói gì, lại nghiêng về phía trước, bàn tay nhỏ nắm lấy tay của Diệp Kiều, còn nghẹn ngào, “Diệp Kiều, mặc dù con luôn nói người chỉ làm bình hoa di động, luôn chê người khoe khoang, nhưng người là mẹ của con, con bán ảnh có chữ ký của Tô Mạt chính là muốn kiếm tiền, dành dụm tiền nuôi người, con sợ người tiêu tiền như nước, sau này sẽ không có tiền mà tiêu, con đã kiếm được 100 tệ rồi!”

Lục Tiểu Vũ đến giờ vẫn chưa biết mẹ cô bé là đại lão trong giới kinh doanh có giá trị hàng trăm triệu!

Cô bé cũng không biết gia đình họ là hào môn, chỉ biết rằng gia đình các bạn học khác đều sống trong khu nhà thương mại, gia đình họ vẫn sống ở tứ hợp viện. Làm sao Lục Tiểu Vũ biết được tứ hợp viện của gia đình họ là biệt thự hiếm có mà hàng triệu cũng không mua được.

Nghe lời nói của Lục Tiểu Vũ, cổ họng Lục Bắc Kiêu nghẹn lại, đau đớn.

Nhóc con, nhìn con gái, con trai của em thương em đến mức nào, em nhẫn tâm không tỉnh lại sao?!

Nhìn em gái vừa ngốc vừa đáng yêu, Lục Tiểu Cổn cũng bị cảm động, tiến lên lấy khăn giấy giúp cô bé lau nước mắt, nước mũi, “Không được khóc, Diệp Kiều không sao đâu! Người sẽ tỉnh lại! Chúng ta phải tin tưởng người!”

Lục Tiểu Cổn an ủi em gái, nhưng cũng là đang nói lời trong lòng.

Lục Tiểu Vũ nặng nề gật đầu.

“Lục Tiểu Vũ, sao em lai tìm được đến đây?!” Lục Tiểu Cổn tò mò hỏi.

“Là Tiểu Thất đưa em…” Lục Tiểu Vũ nói được một nửa, vội vàng bịt miệng, cô bé đã hứa với Tiểu Thất sẽ không bán đứng cậu.

“Chính là cái tên hôm qua?!”

Lục Bắc Kiêu cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, anh quan tâm hỏi: “Lục Tiểu Cổn, là ai?”

Mặc dù hàng ngày chỉ phụ trách ở bên Diệp Kiều, nhưng anh cũng phải chăm sóc tốt cho hai đứa con, nếu không khi Diệp Kiều tỉnh lại sẽ liều mạng với anh.

“Hắn tên là Dạ Thất!” Lục Tiểu Cổn đáp, kể lại câu chuyện hôm qua Lục Tiểu Vũ đã được Dạ Thất cứu.

Sắc mặt của Lục Bắc Kiêu sa sầm xuống, tiểu tử này lại tìm đến thành phố J, còn tiếp cận Lục Tiểu Vũ, yên tâm sao được?!

Đẩy cửa lối thoát hiểm ra, Lục Bắc Kiêu liền nhìn thấy một bóng đen vụt qua chỗ góc cua cầu thang, anh bước một bước dài, từ cầu thang trèo qua rồi nhanh chóng đuổi xuống tầng dưới, lại nhìn thấy bóng đen biến mất ở góc cua, từ lâu đã nghe nói tiểu tử này có thân thủ tốt, trên cả Hứa Nghị và Vô Ảnh!

Anh không đuổi theo nữa, trực tiếp ra khỏi lối thoát hiểm.

Dạ Thất lại đi xuống một tầng, thấy anh không đuổi theo, thầm nghĩ chắc chắn là anh đã đi thang máy chặn cậu ở tầng một rồi, khóe miệng cậu đắc ý nhếch lên, đứng về phía bức từng, tiếp tục chơi máy chơi game.

Chỉ là vừa bắt đầu chơi, cửa thoát hiểm bị đẩy ra!

Lục Bắc Kiêu mặc quần jeans, áo sơ mi trắng, sắc mặt u ám, nheo đôi mắt nguy hiểm nhìn Dạ Thất!

Bình Luận (0)
Comment