Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1085 - Chương 1085:

Chương 1085:

Tiểu tử này trông đâu có vẻ giống người không có não?!

Không giống như lần đầu gặp cậu, không thèm nhìn thẳng, lúc này, Lục Bắc Kiêu cẩn thận quan sát một lượt từ đầu đến chân Dạ Thất có phần bí ẩn này. Vóc dáng cao gầy, căn bản không giống người có cơ bắp, thân thủ tốt…

Lẽ nào, cậu giống như Diệp Kiều và Lãnh Dao, đều là người trùng sinh có dị năng?

Chuyện của Lãnh Dao là Lão Thái nói với anh qua điện thoại! Không ngờ, cảm giác lúc trước của Lão Thái là đúng, Lãnh Dao chính là Lãnh Tuyết!

Trước khi Diệp Kiều gặp chuyện, anh chưa bao giờ tin rằng trên đời này lại có chuyện như vậy, nhưng bây giờ, anh không thể không hoài nghi về mặt này!

Nếu đúng, anh và họ có quan hệ gì? Tại sao biết Diệp Kiều gặp nạn? Tại sao cứu cô rồi lại giấu đi?! Bây giờ anh đã có ký tức của kiếp trước, nhưng anh chắc chắn rằng kiếp trước chưa từng gặp tiểu tử này!

Dạ Thất nhìn Lục Bắc Kiêu đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt sững sờ, lại tức giận bản thân đầu óc đơn giản!

Anh là ai? Lục đại ma vương vĩnh viễn! Vĩnh viễn không thể đấu với anh bằng bộ não của người thường!

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, vì vậy, chạy thôi!

Dạ Thất xoay người muốn bỏ chạy, chỉ là cậu vừa định chạy, quần áo liền bị tóm lấy!

Lục Bắc Kiêu dùng một tay kéo cậu lại, đập mạnh vào góc tường bên cạnh, anh lùi lại một bước lớn, đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Dạ Thất ở góc tường.

Dạ Thất có thân thủ tốt ở trước mặt Lục Bắc Kiêu giống như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, mất đi sức chiến đấu!

“Rốt cuộc cậu là ai?! Có mục đích gì?!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt Dạ Thất phức tạp, nhìn anh mặc dù trông có vẻ rất phờ phạc, nhưng vẫn bá đạo, nói: “Tôi tên là Dạ Thất, mọi người gọi là Tiểu Thất Gia, anh có thể gọi tôi là Thất Gia!”

Tiểu Thất nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn muốn giết cậu của anh!

“Cho cậu một cơ hội nữa!” Lục Bắc Kiêu lạnh giọng nói.

“Tên tôi là Dạ Thất! Từ nhỏ đến lớn giả ngây giả dại, dẫn đến mọi người đều nghĩ rằng tôi thật sự là một tên ngốc! Hôm đó lái máy bay trực thăng ra ngoài chơi, thấy có một người phụ nữ ở dưới sông, tiện tay cứu giúp, cứu lên thì phát hiện, cô ấy trông rất giống người mẹ đã mất của tôi, liền đưa về giấu đi!” Dạ Thất hời hợt đáp.

Cậu nói Diệp Kiều giống người mẹ đã mất của cậu?

Vì vậy không phải là gặp tiếng sét ái tình với cô? Nhưng lời nói của tiểu tử này, thật thật giả giả như nào, anh không thể biết được!

Lục Bắc Kiêu hồ nghi nhìn Dạ Thất đừng ở góc tường, “Con gái của tôi thì sao? Sao lại trùng hợp là cậu cứu con bé? Rồi sao lại làm bạn với một đứa trẻ tám tuổi như con bé?!”

Lục Tiểu Vũ còn nói Dạ Thất là em trai của cô bé!

“Chính là trùng hợp! Tôi thích chơi với trẻ con, không được sao?” Dạ Thất khoanh tay trước ngực, nhìn Lục Bắc Kiêu, dáng vẻ kiêu ngạo nói.

“Cậu tốt nhất đừng có ý đồ với người nhà tôi, nếu không, cậu sẽ được lĩnh hội! Sau này đừng có tiếp cận con gái và con trai tôi nữa! Về lời mà cậu vừa nói, tôi sẽ điều tra rõ! Nhớ lấy, thành phố J là địa bàn của tôi!” Anh lạnh lùng cảnh cáo, nói xong xoay người rời đi, trong lòng nghĩ đến Diệp Kiều, không rảnh để lãng phí thời gian với tiểu tử này.

Tiểu tử này vẫn kiêng dè anh, anh không sợ cậu tác yêu, chắc cũng không có ý đồ gì xấu!

Dạ Thất không rời đi, mà lặng lẽ đi đến hành lang, yên lặng nhìn vào cửa phòng bệnh của Diệp Kiều, mấy ngày nay cậu thường làm như vậy, chờ đợi cơ hội vào thăm cô, nhưng Lục đại ma vương không rời phòng bệnh nửa bước, cậu căn bản không có cơ hội đi vào!

Diệp Kiều được chấp thuận xuất hiện, sáng hôm sau đã về đến nhà ở tứ hợp viện.

“Bà Lục, đến nhà rồi, mau mở mắt ra xem xem! Nhìn đi, ảnh cưới của chúng ta!” Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều bằng kiểu bế công chúa, cười dịu dàng nói, “Không phải em luôn hỏi anh về cái máy quay đó sao, anh không hủy băng ghi hình đó, mà giấu ở phòng ngủ chính, đoán xem ở đâu nào? Còn có ảnh lúc nhỏ của em nữa!”

Bình Luận (0)
Comment