Nếu là trước đây, Diệp Kiều nghe anh nói như vậy, đã kích động phát điên từ lâu rồi, nhưng bây giờ, cô vẫn không chút động tĩnh.
Người thực vật bình thường vẫn sẽ động đậy mí mắt, nhưng cô ngay cả mí mắt cũng không động đậy chút nào.
“Thật sự không đoán sao? Em ngốc như vậy, chắc chắn cũng đoán không ra! Nào, nằm xuống trước đã, anh cho em xem kho báu của anh!” Anh lại không khó chịu, khóe miệng mỉm cười, đặt cô ở đuôi giường. Chiếc giường này năm đó là đặt làm, một chiếc giường kingsize danh xứng với thực!
Ánh mắt của anh nhìn vào bức ảnh cưới treo trên bức tường ở đầu giường, cô mặc váy cưới, uyển chuyển rung động lòng người, khuôn mặt mỉm cười, sống động như thật…
Lại nhìn cô vô hồn nằm đó, anh cố nén sự nghẹn ngào, mỉm cười cưng chiều, “Báu vật của anh, không phải chính là giấu phía sau bức ảnh cưới này sao? Em vĩnh viễn cũng không nghĩ tới đúng không?”
Nói rồi anh cởi giày leo lên giường, giang hai tay ra, tháo khung ảnh cưới nặng nề đó xuống, cẩn thận đặt trên giường.
Giấy dán tường dán trên bức tường đó, nhìn không ra có gì không đúng, anh xé một miếng ở giữa ra, liền lộ ra ngăn bí mật bên trong, đặt một chiếc hộp gỗ rất lớn.
Bên trong hộp gỗ đều giấu báu vật của ông Lục.
Sau khi anh lấy hộp ra, lại treo ảnh cưới lên.
Anh ôm cô ngồi trên đùi, đặt hộp gỗ sang một bên, anh nắm lấy tay cô, “Bà Lục, anh nghĩ rằng vẫn là để em tự tay mở nó ra thì tốt hơn!”
Nhưng tay của cô căn bản không có khả năng cầm nắm, không thể mở hộp…
Anh đành phải tự mở ra.
Trong hộp, thứ bắt mắt nhất chính là chiếc máy quay từ rất nhiều năm trước, năm đó, anh muốn trực tiếp xóa đoạn ghi hình đó, khi xem lại thì không nỡ, đúng như lời cô nói, thật là một hồi ức đẹp, dứt khoát cất đi!
Bên trong còn có bức ảnh chụp khi họ lần đầu đến phim trường, anh mặc quân phục, cô mặc đồ rằn ri.
Cũng vào khoảng năm 2002, khi ảnh sticker phổ biến khắp cả nước, một thiếu phụ đã làm mẹ là cô, cứ thế kéo người chồng sĩ quan là anh đi đến gần trường cấp hai, cùng xếp hàng với những học sinh cấp hai đó để chụp vài bức ảnh!
Còn có phim ảnh cưới của họ, đĩa video, ảnh chụp lại trong ngày cưới…
Bên trong còn có giấy đăng ký kết hôn của họ.
Anh tiện tay cầm một phong thư lên, “Đoán xem trong đây là gì? “Bản kiểm điểm” mà em đã viết lúc huấn luyện quân sự!”
Ông Lục cười nói, trong đầu ngập tràn hồi ức lúc cô huấn luyện quân sự, đặc biệt là bản kiểm điểm này!
“Tôi phải kiểm điểm sâu sắc bản thân, tại sao lại yêu một người đàn ông hoàn hảo vừa ngầu, vừa đẹp trai, vừa đàn ông, vừa bá đạo, vừa chung tình, vừa chiều tôi như Lục Bắc Kiêu?!” Anh mở ra, còn đọc lên, trong đầu ngập tràn dáng vẻ nghịch ngợm và chọc ghẹo năm đó của cô!
Cô ở kiếp này quá là đáng yêu!
Nhìn cô bất động trong lòng, anh hôn một cái thật mạnh vào má cô!
Hốc mắt của người đàn ông hơi đỏ lên, vội vàng lấy bức ảnh lúc nhỏ của cô!
Lục Bắc Kiêu vừa rồi còn sắp khóc, khi nhìn thấy tiểu nha đầu hai má đỏ như mông khỉ, mũm mỉm trên ảnh, không khỏi bật cười, anh chế giễu nhìn cô trong lòng, “Nhóc con, em nhìn dáng vẻ lôi thôi lúc nhỏ của em đi, thật là buồn cười! Mẹ nói rằng lúc nhỏ em thường xuyên thò lò mũi!”
Những gì anh nói là thật, cũng là cố ý nói cho cô nghe, ý đồ khiến người phụ nữ thích làm đẹp là cô “tức giận” mà tỉnh lại, tuy nhiên cho dù như vậy, cô vẫn không có phản ứng gì.
“Bà Lục, em chắc là không tỉnh dậy không? Đợi đám Lục Tiểu Cổn đi học về, anh sẽ đưa bức ảnh này cho chúng xem!” Lục Bắc Kiêu cố ý khiêu khích cô.
Bên tai dường như có thể nghe thấy giọng nói hung dữ của bà Lục: Anh dám?!