Cậu biết khi nào Diệp Kiều sẽ gặp chuyện, biết làm sao để cứu cô, cũng biết rằng cô sẽ không chết, nhưng kiếp nạn này, cô buộc phải trải qua! Cô vì người cô yêu thương, vì chính nghĩa, thách thức số trời, cô đang chống lại số trời!
Hoặc là, căn bản không có số trời gì cả! Chỉ có chính nghĩa!
“Vậy cậu nói xem, khi nào thì mẹ tôi sẽ tỉnh lại?” Lục Tiểu Vũ lại hỏi.
Khóe miệng Dạ Thất đắc ý nhếch lên, nhìn Lục Tiểu Vũ mới tám tuổi, “Nhóc gọi tôi là anh trai, tôi sẽ nói cho nhóc!”
Lục Tiểu Vũ vốn ngồi xổm trên mặt đất lập tức đứng lên, hai tay chống nạnh, ngẩng mặt, tức giận trừng mắt nhìn Dạ Thất: “Tiểu Thất! Cậu dám uy hiếp chị!”
Dạ Thất bị Lục Tiểu Vũ gào lên như vậy, sợ hãi đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Tôi, tôi nào dám uy hiếp nhóc!”
Lục Tiểu Vũ trợn mắt nhìn cậu, xoay người rời đi, “Sau này không quan tâm đến cậu nữa! Em trai không nghe lời như vậy, không cần cũng được!”
Dạ Thất cao 1m83 đuổi theo Lục Tiểu Vũ tám tuổi, chỉ cao ngang thắt lưng cậu như tay sai, “Chị, chị đừng giận! Ngày mai Tiểu Thất đưa chị đến câu lạc bộ chơi thực chiến có được không?”
“Chơi cái đầu cậu! Mẹ chị đã như vậy rồi, chị không có tâm trạng để chơi! Sắp thi cuối kỳ rồi, chị phải thi được điểm tối đa! Đợi chị thi được điểm tối đa rồi, Diệp Kiều chắc chắn sẽ tỉnh lại!” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói mà không quay đầu lại.
Họ vừa đi tới cổng, Lục Tiểu Cổn mặc đồ rằn ri, đi bốt quân đội khoanh tay trước ngực đứng trên bậc thềm, cậu nhóc nghiêm nghị, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dạ Thất.
Cho dù cậu bé đứng trên bậc thềm, Dạ Thất vẫn cao hơn cậu bé rất nhiều, nhưng khí chất của Lục Tiểu Cổn lại vượt xa Dạ Thất!
Như thể cậu bé còn lớn hơn cậu!
Dạ Thất cũng có một tâm lý kính sợ không thể giải thích với Lục Tiểu Cổn, giống như tâm lý khi đối mặt với Lục đại ma vương.
Mặc dù cậu cố hết sức thể hiện cứng rắn một chút trước mặt cậu bé, nhưng từ đáy lòng không thể đứng thẳng được! Rõ ràng giờ cậu bé mới ba tuổi, rõ ràng họ đều không nhớ cậu, không biết cậu là ai!
Cho nên, là số mệnh!
“Dạ Thất! Tại sao cậu luôn tiếp cận em gái tôi?! Nếu cậu còn tiếp tục lảng vảng quanh nhà tôi, tôi sẽ bảo Tia Chớp cắn cậu!” Lục Tiểu Cổn nói xong một cách bá đạo, xoay người, “Lục Tiểu Vũ, mau về ăn cơm! Cha làm sườn xào chua ngọt cho chúng ta rồi!”
Sườn xào chua ngọt do Lục đại ma vương làm, cậu cũng muốn ăn!
Dạ Thất đi theo Lục Tiểu Vũ lên bậc thềm.
“Nhưng người ta rất muốn ăn thịt kho tàu do Diệp Kiều làm.” Lục Tiểu Vũ lại đỏ mắt, vừa cùng Lục Tiểu Cổn đi vào sân vừa nói.
“Tôi muốn ăn hơn!” Dạ Thất nói, vừa ngẩng đầu lên, cánh cửa màu đỏ của tứ hợp viện bị đóng lại, cậu bị chặn lại ở bên ngoài!
Dạ Thất bị cự tuyệt ở ngoài cửa, tưởng tượng cảnh một nhà bốn người bọn họ đang cùng nhau ăn cơm, trong lòng chua xót.
Vẫn nên đi thôi, kiếp này của họ không có vai trò của cậu, nhiệm vụ mà anh trai giao cho cậu, cậu đã hoàn thành rồi.
Dạ Thất cô đơn rời khỏi cổng tứ hợp viện.
“Diệp Kiều, tất cả sườn xào chua ngọt mà cha làm đều là của người, con không tranh với người nữa, người mau tỉnh lại ăn đi, có được không?” Từ sau khi biết Diệp Kiều trở thành người thực vật, Lục Tiểu Vũ liền khởi động chế độ áo bông nhỏ chu đáo, cô bé đứng bên bàn ăn, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, nhìn Diệp Kiều ở trên ghế xoay bên cạnh, dụ dỗ cô nói.
Góc độ của ghế được điều chỉnh thành độ dốc nhất định, cô vẫn ngủ.
“Lục Tiểu Vũ, con ăn của con đi, Diệp Kiều bây giờ không ăn được đồ dầu mỡ.” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Họ vừa ngồi xuống, Lục Bắc Trì đã đến, trên tay xách một chiếc túi kỹ thuật số, “Đại ca, máy quay của anh em đã sửa xong rồi!”
Lục Bắc Kiêu nhận lấy chiếc máy quay không thể mở được do quá cũ đó, đặt lên bàn bên cạnh, ra hiệu cho Lục Bắc Trì ngồi xuống ăn cơm, nhưng Lục Bắc Trì lại thất thần nhìn Diệp Kiều.