Nhìn Diệp Kiều thời niên thiếu cả ngày đối đầu với cậu, sau này trở thành chị dâu tâm phục khẩu phục của cậu, bây giờ lại trở thành người thực vật vô hồn và bất động, Lục Bắc Trì khó chịu muốn khóc, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này!
“Chị dâu, Lục Tiểu Gia em vẫn đợi chị giới thiệu đối tượng cho em đó! Em không quan tâm, em chỉ muốn chị làm mối cho em thôi!” Lục Bắc Trì không thể hiện sự thương cảm ra mặt, nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp của Diệp Kiều, nói chính xác là khuôn mặt đang ngủ, cười nói.
Xoay người kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
“Ồ, còn có thịt gà à! Mề gà này hôm nay chắc là của em rồi đúng không?” Hơn mười năm trôi qua, Lục Bắc Trì vẫn chưa quên chuyện này, nhìn các món ăn trên bàn, rồi lại nhìn Diệp Kiều, cao giọng cười nói, dáng vẻ chiến thắng.
“Nằm mơ à! Đều là của chị dâu cậu!” Vua chiều vợ Lục Bắc Kiêu nói xong, gắp toàn bộ mề gà vào bát trước mặt Diệp Kiều.
Lục Bắc Trì tỏ vẻ oán hận, kháng nghị nhìn đại ca ngồi ở đối diện, nhìn đại ca tóc đã bạc trắng vì Diệp Kiều Kiều, trong lòng thực sự rất buồn!
“Được rồi! Cái gì mà anh em như thể tay chân, phụ nữ như thể quần áo, đều là giả!” Lục Bắc Trì làm ra vẻ thất vọng nói.
Lục Tiểu Vũ ghét bỏ nhìn cậu: “Chú à, từng thấy người bị gãy tay gãy chân, chú từng thấy người không mặc quần áo chưa? Anh em có thể không cần, vợ không thể không cần!”
Lục Bắc Trì đau lòng!
Bị chặn họng không nói được gì, chỉ tay vào Lục Tiểu Vũ giống như bảo vật sống, lại nhìn đứa cháu trai giống đại ca lúc nhỏ như tạc ở bên cạnh, trong lòng nói với Diệp Kiều: Diệp Kiều Kiều, chị nỡ cứ ngủ như vậy mãi sao?
Sau khi Lục Tiểu Cổn ăn no, rời khỏi bàn ăn, được sự cho phép của Lục Bắc Kiêu, mở máy quay lên.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Kiều từ trong máy quay truyền đến, Lục Tiểu Vũ lập tức không ăn nữa, chạy qua xem.
Trong video, người cha uy vũ, bá đạo của họ lại thật sự bị Diệp Kiều phạt quỳ trên điều khiển từ xa!
Trước đây Diệp Kiều không khoác lác.
Cha ở trước mặt Diệp Kiều chính là một thê nô thực thụ!
Nhưng Lục Bắc Kiêu lại thờ ơ tiếp tục ăn, giọng nói tràn đầy ý cười tinh quái của Diệp Kiều, không ngừng đập vào trái tim anh, anh phải dùng hết sức lực mới có thể không bị lay động!
Anh đứng dậy đi lấy một chai rượu, hai ly rượu, bảo Lục Bắc Trì uống cùng anh.
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ! Diệp Kiều không khoác lác với các con, cha con thường xuyện bị mẹ phạt quỳ trên điều khiển từ xa, chỉ là các con không biết! Nhà chúng ta, mẹ con vĩnh viễn là đại ca!” Sau khi Lục Bắc Kiêu uống liền ba ly rượu, nhìn hai đứa nhỏ, cao giọng nói.
Nói xong, anh nhìn về phía Diệp Kiều.
“Bà Lục, em vui rồi chứ? Hai đứa nhỏ đều nhìn thấy rồi!”
Anh lại uống liền ba ly rượu.
“Đại ca, anh uống từ từ thôi!” Lục Bắc Trì vội vàng khuyên nhủ.
Lục Bắc Kiêu không nghe khuyên nhủ, càng uống càng hăng, anh nhìn Diệp Kiều đáng lẻ phải nhảy lên, đắc ý trước mặt hai đứa nhỏ, bây giờ lại ngủ mãi, trong lòng rất không thoải mái, rất ngột ngạt, cần rượu để làm mất cảm giác!
Sau khi uống hết một bình rượu trắng, men rượu nổi lên, anh đẩy Diệp Kiều đến bên ti vi, mở ti vi lên, phát bộ phim truyền hình cũ cô thích lúc trước, dưới ánh mắt kinh ngạc và đau lòng của hai đứa nhỏ và Lục Bắc Trì, anh ném điều khiển xuống đất, hai đầu gối từ từ hạ xuống, quỳ trên nút bấm điều khiển.
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, hai đứa giám sát giúp mẹ, chỉ cần ti vi đổi kênh thì tiếp tục phạt cah!” Lục Bắc Kiêu say khướt nói, hai chân căng cứng, cơ bụng cũng dùng sức, một tay túm lấy tay của Diệp Kiều.
“Nhóc con, anh đang quỳ trên điều khiển trước mặt hai đứa nhỏ này, sao em không cười, nào, cười một cái cho anh!” Anh nói rồi tự cười ngốc.