Cố Bạch Liên, chẳng phải là Cố Tuyết Yến à!
Nhớ năm đó cô ta bị phạt tù một năm, sau khi ra tù thì ảo não rời khỏi thành phố J, mấy năm nay vẫn biệt tăm biệt tích, nhà họ Cố cũng đã im hơi lặng tiếng trong thương giới từ lâu.
Từ cách ăn mặc của Cố Tuyết Yến là có thể thấy, dường như cô ta sống rất thoải mái.
Cố Tuyết Yến mặc váy dài không tay với mái tóc xoăn, cô ta cũng nhìn thấy bọn họ, thật ra vừa rồi cô ta đã nghe thấy lời bàn tán của những nhân viên bán hàng kia, nhìn Diệp Kiều thành người thực vật ngồi trên xe lăn, cô ta vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc.
Cô ta nhấc chân bước về phía họ.
“Đây không phải là anh Lục sao? Chị dâu bị làm sao vậy?”. Ccoos Tuyết Yến dừng lại trước mặt bọn họ, cười chào hỏi, sau đó còn nói một câu rõ là biết rồi mà vẫn còn hỏi với giọng điệu châm chọc.
Thời gian đã trôi qua chừng mười năm, đối diện với Lục Bắc Kiêu lần nữa, Cố Tuyết Yến vẫn có cảm giác tim đập nhanh.
Người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi, mất đi sự bén nhọn sắc sảo của tuổi hai mươi, trở nên chững chạc, trưởng thành, toàn thân toát lên một sự hấp dẫn khó có thể dùng lời để diễn tả! Mặc dù trông anh đã gầy, thái dương chẳng biết vì sao lại trắng hơn, những vẫn là nhân tài kiệt xuất.
Diệp Kiều trên xe lăn mặc một chiếc váy, mái tóc xoăn vừa nhìn đã biết là đã được xử lý tỉ mỉ, cho dù là bệnh nhân, sắc mặt vẫn tốt đến mức không tưởng, khiến cô ta cho rằng cô đang giả vờ, trong lòng lại có chút sợ hãi.
“Cô gái này, hình như tôi không quen biết cô!”. Lục Bắc Kiêu lạnh nhạt nói, thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta, không hề nhìn nhiều, như thể chỉ liếc cô ta một cái thôi là đã cay mắt vậy.
Lời anh nói, thái độ của anh, như thể tạt Cố Tuyết Yến một chậu nước lạnh!
Anh nói không biết cô ta!
Cố Tuyết Yến xoay người nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lục Bắc Kiêu, âm thầm nắm tay.
Cô ta muốn nhìn xem, anh có thể chăm sóc người thực vật là Diệp Kiều được bao lâu!
Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử, huống gì là đàn ông đối với vợ!
“Bà Lục, có thỏa mãn với biểu hiện của chồng em không!?”. Đi đến một chỗ rất xa, anh khom lưng xuống, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh thấy cái cô Cố Tuyết Yến này vẫn còn có ý với chồng em đấy, cô ta sẽ không gây chuyện chứ hả!?”
Anh cố ý nói lời đó để kích thích cô, chứ ai dám phá hỏng chuyện tình cảm vững như thành đồng của bọn họ?
Cô vẫn không đáp lại.
…
Cũng sắp tới kỳ thi cuối kỳ, Lục Tiểu Vũ tan học về đến nhà, đã không còn chạy thẳng đến tivi hoặc là tranh giành máy tính với Lục Tiểu Cổn như trước đây nữa, mà là đàng hoảng mở cặp sách ra, lấy sách giáo khoa ra làm bài tập.
“Diệp Kiều! Mấy bạn nữ trong lớp con thấy con hỏi cô giáo thì đều cười nhạo con, cười nhạo thành tích con dở tệ, còn hỏi cô giáo!”. Lục Tiểu Vũ vừa lật sách vừa lớn tiếng phàn nàn với Diệp Kiều đang xem tivi.
“Hổ không gầm, chúng nó lại tưởng con là Hello Kitty!”. Lục Tiểu Vũ lại nói: “Nhất định phải thi được điểm tối đa, vả vào mặt bọn họ! Con không đần, con chỉ không học mà thôi! Lớn lên con phải làm lính, bảo vệ quốc gia!”
“Chẳng biết Tiểu Thất đi đâu rồi, rất nhiều ngày rồi không tìm đến con!”. Lục Tiểu Vũ lại nói một câu, cô bé rất nhớ Tiểu Thất, dù sao thì có một anh đẹp trai cao to như vậy làm em trai cũng rất đáng kiêu ngạo mà!
Diệp Kiều không trả lời, trong tivi đang chiếu phim võ hiệp “Thiên long bát bộ” của Kim Dung mà cô thích xem, Lục Bắc Kiêu đang nấu cơm tối, Lục Tiểu Cổn đang tắm cho Tia Chớp.
Những người thực vật khác đều sẽ ăn thức ăn lỏng, nhưng mà Diệp Kiều làm thế nào cũng không chịu ăn, đút sữa cho cô thông qua đường mũi là đều chảy ngược ra ngoài, siêu âm B rõ ràng cho thấy dạ dày cô trống rỗng.
Chỉ có thể thỉnh thoảng tiêm một mũi dinh dưỡng, kiểm tra máu cũng cho thấy cô không đủ dinh dưỡng.
Buổi tối anh tắm cho cô, lau người và bôi kem dưỡng thể cho cô, xoa bóp từ đầu đến chân, đề phòng cô bị teo cơ…