Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1092 - Chương 1092:

Chương 1092:

Sau khi tắm vội, anh lên giường, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán, mi tâm, mũi, khuôn mặt cô.

“Có phải cảm thấy trước đây thời gian anh chăm sóc em quá ít hay không, nên bây giờ em mới mãi không chịu tỉnh lại? Tư lệnh Lục bảo anh đến đại học quốc phòng bồi dưỡng, anh không muốn. Nếu em vẫn bất tỉnh, anh định sẽ xuất ngũ về nhà, chăm sóc em! Làm gì còn tinh thần mà bồi dưỡng! Anh chưa bao giờ muốn làm quan to! Xuất ngũ cũng tốt, cho thể trông chừng em mỗi ngày!”

Anh nói thật, chứ không phải kích thích cô.

“Cục cưng, mau tỉnh lại đi!! Em ngủ mãi như vậy, cũng không tốt cho cơ thể, có phải không? Anh cam đoan, em tỉnh lại, anh cũng xuất ngũ ở bên em! Còn dẫn em đến Bắc Tân Cương cắm trai ngắm sao nữa! Xin lỗi, rất nhiều năm rồi mà anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa này…”

“Đồ ngốc, đời này anh có lỗi với em như thế, em lại còn luôn cảm thấy hổ thẹn với anh, cố ý khiến anh đau lòng, áy náy có phải không?”. Mấy ngày nay, cứ thỉnh thoảng là anh lại xem những ghi chép của cô về kiếp trước và kiếp này, đã xem xong cả rồi.

Vừa nghĩ đến chuyện kiếp này cô vẫn phải đeo gông xiềng của kiếp trước, đòi hỏi kiếp này mình phải sống cho hoàn mỹ là anh lại đau lòng!

Cô còn phải cẩn thận không cho anh phát hiện ra là cô sống lại, sợ anh sau khi biết những chuyện ở kiếp trước thì ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.

Nhiều suy nghĩ vừa nực cười lại vừa khiến người ta đau lòng!

Kiếp trước cô làm như vậy mà anh vẫn yêu cô, sao lại vì chuyện kiếp trước mà có khoảng cách với cô được chứ!

“Cục cưng, còn nhớ lúc trước em đã từng hỏi anh, cảm thấy em như thế nào không, lúc đó anh rất không đứng đắn mà trả lời em. Lúc đó anh cảm thấy, câu hỏi của em rất buồn cười, ở trong lòng anh, em đương nhiên là hoàn mỹ!”. Anh lại nói, lòng đầy thương yêu.

“Dù là kiếp trước, anh cũng không oán em. Anh yêu em, em không yêu anh, không cưỡng cầu được, đó là anh cam tâm tình nguyện trả giá! Hiểu chưa? Kiếp trước, anh cũng có sai! Quá kiêu ngạo, trước khi em nói không yêu anh, anh cũng không có dũng khí mở miệng nói yêu em! Cho nên em chưa bao giờ hiểu lòng anh.”. Anh lại nói, giọng khàn khàn, ôm chặt cô.

Kết quả của học kỳ đầu năm lớp hai đã có, Lục Tiểu Vũ vốn dĩ là học sinh dở đứng từ dưới đếm lên, thế mà lại được điểm tối ta, thành học thần!

Cô nhóc tan học về nhà là chạy thẳng đến nhà chính.

Lúc đó, Lục Bắc Kiêu đang cắt móng chân cho Diệp Kiều đang nằm ngửa trên ghế.

Lục Tiểu Vũ lấy bài thi trong cặp ra, mở ra và đung đưa trước mặt Kiệp Kiều: “Mẹ, mau nhìn đi, tư lệnh Lục Chiến Vũ con nói được làm được! Thật sự được điểm tối đa này! Con còn được giấy khen “Học sinh xuất sắc” nữa!”

Lục Tiểu Vũ nói xong thì luống cuống tay chân lấy giấy khen ra.

“Giấy khen đó! Ngay cả Lục Tiểu Cổn cũng không có được!”. Bởi vì thành tích học tập của cô bé tiến bộ quá lớn, nên giáo viên Lương Sảng đặc biệt phát cô bé một tờ giấy khen!

Lục Tiểu Vũ kích động muốn có được lời khen ngợi từ Diệp Kiều, thấy Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, cô bé nhất thời bối rối.

“Cha, vì sao Diệp Kiều không tỉnh? Cha nói, chỉ cần con không trốn học, học tập cho giỏi là mẹ sẽ tỉnh mà!”. Lục Tiểu Vũ nhìn cha đang mang tất cho Diệp Kiều, nghi ngờ hỏi.

Trong phút chốc Lục Bắc Kiêu không biết nên trả lời cô bé thế nào, anh cũng không ngờ là cô nhóc tiến bộ nhanh như vậy, suy cho cùng vẫn là con gái của Lục Bắc Kiêu anh và Diệp Kiều, không phải bé đần, chẳng qua là không chịu học hành mà thôi, nên bình thường mới thi không được tốt.

Lục Tiểu Vũ lại nhìn về phía Diệp Kiều không nhúc nhích, nước mắt lăn xuống, không gào khóc như khi trước.

“Diệp Kiều sẽ không tỉnh lại nữa, mọi người đều gạt con!”. Lục Tiểu Vũ lẩm bẩm nói, tỏ vẻ chấp nhận.

Câu này của cô bé đã đâm thẳng vào chỗ đau của Lục Bắc Kiêu!

Bình Luận (0)
Comment