Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1093 - Chương 1093:

Chương 1093:

Diệp Kiều sẽ không tỉnh lại nữa…

Như thể đó là một sự thật không cần nói cũng biết! Chẳng qua là anh luôn cố chấp lừa mình dối người, không chịu thừa nhận mà thôi!

Đúng lúc bà Đỗ đi vào, nghe thấy cháu gái cưng nói vậy, nhất thời đỏ mắt, người phụ nữ quyền lực nửa đời dốc sức trong thương giới, bây giờ nhìn con dâu cưng nằm ở đó không nhúc nhích, nước mắt bà lặng lẽ rơi xuống.

Lục Tiểu Vũ ném bài thi và giấy khen xuống đất, vọt tới, nhào vào ngực bà: “Bà nội, có phải mẹ con sẽ mãi mãi như vậy hay không? Huhuhu…Con không muốn! Con muốn Diệp Kiều đi họp phụ huynh, lần này mẹ chắc chắn sẽ không bị cô giáo của chúng con nói nữa! Mẹ nhất định sẽ tự hào vì con!”

“Tiểu Vũ, mẹ con chỉ là…”. Bà Đỗ thật sự không nói nên được lời nào để lừa gạt trẻ con, trong khoảng thời gian này, không biết bà đã tìm bao nhiêu gia về phương diện này để hỏi, hy vọng xa vời, một chút xác suất cũng là kỳ tích!

Lục Bắc Kiêu không nghe tiếng khóc của bọn họ, anh bế Diệp Kiều lên, vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại!

“Diệp Kiều Kiều, bọn họ đều quá bi quan, chúng ta không để ý đến họ nữa, em tiếp tục nghỉ ngơi đi!”. Anh nhìn cô ngủ trên giường, cười nói, dứt lời, anh cầm máy dv cũ trên bàn lên, lúc mở ra đoạn video đó, tay anh rơi run rẩy.

Mấy ngày nay anh đã không phải em lần một lần hai, lúc nhàm chán là sẽ mở ra xem cô của mười năm trước.

“Tăng tăng tăng tằng ~! Ngày hôm nay là ngày 31 tháng 7 năm 1998, bây giờ là 11 giờ tối! Mau nhìn ông xã Lục Bắc Kiêu, anh ấy đang bị tôi phạt quỳ điều khiển từ xa, hahahaha!”

“Lục Bắc Kiêu! Không cho anh đứng lên!”

Video vừa được mở lên, nụ cười nghịch ngợm đáng yêu, hoạt bát bá đạo của Diệp Kiều mười năm trước đập vào mắt, cô cách màn ảnh rất gần, một nửa khuôn mặt đã bị chặn, phía sau, người đàn ông cao lớn bị cô phạt quỳ điều khiển từ xa đang hung ác nhìn cô chằm chằm.

“Hahahaha…ông xã làm em sợ quá! Tôi bảo anh ấy làm cái gì là anh ấy làm cái đó! Quỳ điểu khiển từ xa, lại còn không thể đổi kênh! Chiêu này đủ ác chưa!! May mà anh ấy làm lính! Đàn ông bình thường chắc chắn không làm được!”

Giọng nói dương dương đắc ý, khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lơi, người đàn ông cầm máy dv bằng hai tay, khóe môi không khỏi cong lên, như thể về lại mười năm trước, con người lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.

Mỗi lần xem là đều cảm thấy buồn cười.

“Diệp Kiều Kiều, em mau nhìn xem, em mười năm trước thật là nghịch ngợm! Khi đó cũng con mẹ nó rất đáng yêu!”. Lục Bắc Kiêu nói với Diệp Kiều đang nằm.

“Ông xã, em muốn ăn hồ đào pecan!”

“Ừm ừm ừm, ngon thật!”

“Được rồi, đêm nay ông xã còn bị tôi phạt ăn đậu hủ thối mà anh ấy ghét nhất…”

Giọng nói sang sảng, đắc ý và nghịch ngợm của cô vang vọng trong phòng ngủ, sinh động như vậy, khuôn mặt lanh lợi như vậy…

Lục Bắc Kiêu cười cười, hình ảnh càng ngày càng mờ nhạt, trên mặt có cảm giác ẩm ướt, anh đưa tay lên sờ, cả một tay nước, anh bỗng giật mình hiểu ra, đó là nước mắt của anh.

Anh thế mà lại rơi nước mắt!

Anh sửng sốt trước hành động của mình, anh là một người đàn ông sắt thét trước nay chỉ đổ máu không đổ lệ!

Anh vô thức nhìn lại Diệp Kiều vô hồn nằm trên giường, bên tai còn vang lên tiếng nói lanh lảnh bá đạo của cô mười năm trước…

“Sau này, em còn phải đưa đoạn phim này cho con trai anh xem!”

“Ông xã ông xã, người anh cong kìa, phải giữ thẳng tắp!”

Một cơn đau tan nát cõi lòng kéo đến, khiến ngực anh nghẹn lại, hai đầu gối như nhũn ra, chống lên ngăn tủ đằng sau mới không ngã xuống.

Nếu cô thật sự không tỉnh lại, sau này cũng sẽ không nghịch ngợm bá đạo như trong đoạn phim nữa…

Chính anh vẫn luôn tự lừa mình dối người, bây giờ đã nhận thức được sự thật tàn khốc, hay tay nắm dv thật chặt, tay không ngừng vuốt ve lên khuôn mặt phóng đại của cô trên màn hình, từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình…

Trong đầu là đủ các dáng vẻ của cô, nghịch ngợm, đáng yêu, bá đạo, xuất sắc, sấm rền gió cuốn, khôn khéo quả quyết…

Bất kể loại nào cũng đều tươi sáng, khắc cốt ghi tâm!

Nghĩ đến việc sau này cô cũng chỉ có thể nằm trên giường giống như hiện tại, người đàn ông chưa từng rơi một giọt nước mắt nào là anh, bây giờ, lệ rơi đầy mặt…

Bình Luận (0)
Comment