Lục Bắc Kiêu độc thoại nội tâm:
Thấy cô ấy bị giam trong phòng khí độc, giơ súng tự sát, chôn vùi trong biển lửa, tôi không cảm thấy đau thương, giết chết Bọ Cạp, giơ súng tự sát, đi theo cô ấy, là chuyện quá đơn giản, không có gì có thể khổ sở.
Mãi mãi bị chia cắt giữa sự sống và cái chết thì mới gọi là bi thảm, một đêm bạc đầu.
Cô ấy mất tích, mấy ngày tìm cô ấy, tâm trạng vẫn rất bình tĩnh, một sự bình tĩnh khó có thể dùng từ ngữ để hình dung. Tìm được cô ấy, thấy cô ấy còn thở hổn hển, khoảnh khắc đó, tôi vừa hưng phấn, cũng vừa hạnh phúc!
Cái gì gọi là “mất mà lại được”?
Chính là nó!
Tuy cô không thể nhúc nhích lấy một cái, nhưng chỉ cần cô ấy vẫn còn trên đời này, chúng tôi vẫn còn thở cùng nhau, đối với tôi mà nói là đã đủ!
Mỗi ngày tôi xem cô ấy như người bình thường, nói chuyện phiếm với cô ấy, những câu chuyện tầm thường, dỗ ngon dỗ ngọt, không có gì giấu nhau.
Tôi vẫn tin rằng cô ấy sẽ tỉnh lại.
Ban đầu, tất cả mọi người đều cho là như vậy, ngay cả Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ tám tuổi cũng cho là như vậy!
Nhưng mà, thời gian trôi qua hết ngày này đến ngày khác, hết tháng này đến tháng khác…
Bọn họ đều nghi ngờ rằng, có phải cô ấy sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa hay không? Chỉ có tôi là vẫn còn kiên trì, thật ra, có rất nhiều khoảnh khắc, tôi biết, tôi cũng đang lừa mình dối người!
Xem đoạn phim trước kia của cô ấy, lúc trước đã xem qua mấy lần, chỉ có một cảm giác: Ngọt ngào!
Ngọt vào tận tâm khảm!
Tôi cũng sẽ nhớ lại những hồi ức ở bên nhau càng ngọt ngào tốt đẹp hơn của chúng tôi, đời này, thứ mà nhóc con đêm lại cho tôi là niềm hạnh phúc đong đầy nặng trĩu. Cô ấy nói trong nhật ký rằng, đời này chỉ muốn tôi được vui vẻ hạnh phúc!
Cho nên, cô mang đến những điều tiên tri đối với kiếp này, nghĩ hết mọi cách để giúp tôi cứu anh em tốt của tôi!
Nhưng mà Diệp Kiều, em cứu mọi người, sao lại biến mình thành thế này!
Diệp Kiều, em mở mắt ra nhìn đi, Lục Bắc Kiêu anh bị em “dằn vặt” thành cái gì rồi?
Cuối cùng anh vẫn không thể chịu nổi, không thể chống cự được nữa mà rơi lệ!
Bởi vì, co mẹ nó anh nhìn em trong màn hình, tươi sáng, đáng yêu, bá đạo như vậy, lại nhìn em trên giường, mãi không nhúc nhích, ngoài hơi thở ra thì chẳng khác gì người chết cả!
Con mẹ nó anh cứ nghĩ đến chuyện sau này em sẽ không bao giờ gọi anh là “anh Kiêu anh Kiêu”, làm nũng “ông xã ông xã”, rống lên “Lục Bắc Kiêu! Lục Bắc Kiêu”, nghiến răng nghiến lợi “Lục cầm thú! Lục cầm thú!” nữa là lòng anh lại đau như dao cắt!
Em có hiểu không?!
Em sẽ không phạt anh quỳ điều khiển từ xa, vỏ sầu riêng, không phạt anh ăn đậu hủ thối nữa, sẽ không ngược đãi mấy tên khốn nạn, phát cơm chó với anh nữa, sẽ không đồng cam cộng khổ với anh trong lúc hoạn nạn nữa, sẽ chỉ nằm yên mà không hay biết gì như vậy, nghĩ đến những điều đó là lòng anh lại phát điên lên!
Em hiểu không?!
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều chiếu lên sân, tia nắng cuối ngày xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên giường, soi sáng cả thiên hạ vẫn nằm yên không nhúc nhích trên giường…
Người đàn ông có thân hình cao lớn đồ sộ, mặt đầy nước mắt, anh bước từng bước tới bên giường…
Ở cửa phòng, cậu bé nhìn người cha luôn dạy mình rằng nam tử hán “chỉ đổ máu không đổ lệ”, đang khóc đứt ruột đứt gan, lệ rơi đầy mặt, cậu giật mình.
Thì ra, người cha đầu đội trời chân đạp đất, đao thương bất nhập cũng biết khóc…
Sau này cậu mới biểu, cha biết khóc, nhưng chỉ sẽ khóc vì mẹ…
Người đàn ông đi tới mép giường, ngồi xuống, ôm người vẫn nằm yên không nhúc nhích lên ngồi trên đùi mình, siết chặt vào lồng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm hai mắt lại, nước mắt càng tuôn dữ dội…
Sâu trong anh, phát ra tiếng nghẹn ngào thật thấp…
Ai đang khóc vậy? Còn ôm chặt cô nữa?
Hình như là anh Kiêu, anh Kiêu của cô, cô ngửi được một mùi hương chỉ thuộc về riêng anh…