Nghe anh nói vậy, Diệp Kiều vô thức muốn che mông lại!
Dường như đó đã thành một kiểu “ăn ý” giữa hai vợ chồng bọn họ!
Ở trước mặt người ngoài, rốt cuộc anh vẫn không đánh, hai tay giữ chặt trên cánh tay cô, nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt thâm thúy đong đầy tình cảm trìu mến!
“Anh Kiêu, em…”. Cô muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì, thân thể bị anh ôm chặt vào lòng lần nữa, lại là một cái ôm sâu đậm, một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra.
Sau đó anh nhìn về phía Cố Tuyết Yến trong vẻ mặt ngượng ngùng: “Họ Cố kia, đúng là phải cảm ơn cô đã kích thích vợ tôi tỉnh lại!”
Lục Bắc Kiêu khiêu khích nói với Có Tuyết Yến.
Cái gì?
Diệp Kiều do cô ta kích thích mà tỉnh?
Cố Tuyết Yến kinh ngạc nhìn Lục Bắc Kiêu, nhìn phản ứng vừa rồi của bọn họ, cô ta cũng vừa hiểu ra, Diệp Kiều vừa tỉnh lại, cô vừa mới tỉnh là đã đến đây chém giết cô ta!
“Anh Lục…”. Cố Tuyết Yến đang nói thì bị Lục Bắc Kiêu ra dấu cắt ngang.
“Đừng có làm thân! Bản thân tôi chưa bao giờ biết cô!”. Tuy rằng kiếp trước anh và Cố Tuyết Yến còn từng tiếp xúc với nhau mấy lần, nhưng đời này cô ta có bộ mặt thế nào, anh đã biết rõ mồn một!
Sau khi nói xong một cách khinh thường, anh ôm ngang Diệp Kiều lên, xoay người đi mất.
“Mẹ kế tương lai, cô nói cô xem, một kẻ thiết sót nhiều như vậy, ông già có thể ghét bỏ cô hay không?”. Dạ Thất có chút hả hê nói với Cố Tuyết Yến.
“Dạ Thất! Cậu dám đối đầu với tôi như vậy!”. Cố Tuyết Yến hung tợn thấp giọng nói: “Người nhà họ Lục că bản sẽ không để ý đến cậu, cậu trơ trẽn gào thét sau mông bọn họ làm cái gì!”
Cố Tuyết Yến giễu cợt nói với cậu.
“Dạ Thất! Cậu có lái xe không?!”. Giọng của Lục Bắc Kiêu vang lên.
Dạ Thất quả thật được thương mà sợ!
Lục đại ma vương bây giờ đúng là cho cậu thể diện!
Cậu liếc nhìn Cố Tuyết Yến một cách châm chọc, rồi vội vàng xoay người đuổi theo: “Có có! Ở ngay dưới lầu, tài xế của tôi đã ở đó!”
…
Trước tiên Lục Bắc Kiêu đưa Diệp Kiều đến bệnh viện, bác sĩ trưởng của cô nhìn thấy cô đã tỉnh lại sau hơn hai tháng hôn mê mà vẫn giống y như người bình thường thì quả thật chấn động không nhẹ!
Lần đầu thấy bệnh nhân như vậy đấy!
Thông thường người thực vật tỉnh lại còn phải trải qua một khoảng thời gian để bình phục, mới có thể giống như người bình thường!
Cô thật sự tất cả đều bình thường!
Bác sĩ dặn dò là chú ý qua sát, có bất cứ điều gì không ổn thì phải lập tức đến bệnh viện ngay.
Cảm giác duy nhất của Diệp Kiều đó chính là: Đói!
Cô sắp chết đói rồi!
Lục Bắc Kiêu đã sớm phân phó cho Dạ Thất và Lục Tiểu Cổn đi mua đồ ăn cho Diệp Kiều, lúc hai vợ chồng về xe thì hai đứa nhóc đầu gấu cũng đã về!
Diệp Kiều nhìn các loại bánh mì, bánh gato, hai mắt đăm đăm, ước gì có thể nuốt hết toàn bộ trong một lần!
“Trước tiên uống chút sữa đã rồi ăn bánh mì, để dạ dày thích ứng một chút trước đã”. Lục Bắc Kiêu nhẹ giọng nói, sau đó cắm ống hút vào hộp sữa, đút tới miệng cô.
Diệp Kiều vội vã hút một ngụm lớn, cướp lấy bánh mì trong tay Lục Tiểu Cổn, ăn ngấu nghiến mà không hề để ý hình tượng chút nào!
Dạ Thất ngồi trên ghế lái, nhìn ra sau, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
“Diệp Kiều, ăn từ từ thôi!”. Lục Tiểu Cổn nói, sau đó mở chai nước suối ra, Diệp Kiều hoàn toàn không muốn uống nước, chỉ muốn lấp đầy dạ dày thôi!
Cô vừa ăn vừa tò mò nhìn Dạ Thất ở ghế phụ!
Trong vòng nửa tháng nay khi cô hôn mê, cái gì cũng không biết, nhưng rõ ràng cảm thấy Lục Bắc Kiêu không bài xích Dạ Thất!
Ăn như hổ đói xong một cái bánh mì, Diệp Kiều mới không còn cảm giác đói bụng như vừa rồi nữa, cô uống cạn sữa, còn muốn ăn thêm nữa nhưng bị Lục Bắc Kiêu ngăn lại, ăn nhiều sợ cái dạ dày trong một thời gian dài không ăn gì của cô sẽ không chịu nổi.
“Cậu chính là Dạ Thất!?”. Diệp Kiều nhìn Dạ Thất đẹp trai, thân thiết hỏi.
Cô vô cùng tò mò về cậu.