Lục Bắc Kiêu tò mò hỏi, sao cô biết Dạ Thất, Diệp Kiều nói, lúc trước có vài ngày là cô có ý thức.
Dạ Thất quay đầu lại nhìn Diệp Kiều đã tỉnh lại và như người bình thường: “Mẹ nuôi! Con là Dạ Thất! Con là em trai Lục Tiểu Vũ mới nhận, cho nên, con gọi mẹ là mẹ nuôi!”
Sợ cô nghi ngờ, cậu không thể làm gì khác hơn là giải thích như vậy, cũng chỉ đành gọi cô là “mẹ nuôi”.
Cậu biết, ký ức kiếp trước của cô đã không còn, càng không nhớ chuyện của kiếp trước trước nữa!
“Tôi còn biết, là cậu đã cứu tôi!”. Diệp Kiều nói với vẻ mặt ôn hòa.
Cậu gọi cô là “mẹ”, cô cũng có cảm giác nhìn cậu như con trai, rõ ràng thằng nhóc thúi này nhỏ hơn cô nhiều nhất là mươi tuổi!
Lục Tiểu Cổn vẫn không lên tiếng, cậu cũng biết Dạ Thất cứu Diệp Kiều của cậu, cho nên cậu mới không bài xích cái việc Dạ Thất gọi Diệp Kiều là “mẹ nuôi” nhiều nữa, thậm chí còn hơi cảm kích Dạ Thất!
Dạ Thất nhếch môi, lại lạnh lùng nói: “Một cái nhấc tay thôi!”
…
Diệp Kiều vẫn được ôm xuống xe, Lục Tiểu Vũ, Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Bạch Thái thấy Diệp Kiều đã tỉnh thì tất cả đều nhào tới, bị cha Lục quát cho, anh ôm cô đến thẳng phòng ngủ chính, khóa trái cửa phòng lại, để cô lên giường, xoay người kéo toàn bộ rèm cửa sổ lại, sau đó lại xoay người…
Bên trong phòng u ám hơn rất nhiều, Diệp Kiều ngồi bên mép giường, nhìn người đàn ông đứng im lặng ở cách đó không xa, tuy không nhìn thấy rõ, nhưng cô hiểu, anh cũng đang nhìn cô chằm chằm!
Chẳng qua cô không biết, lúc này anh đang suy nghĩ gì…
Diệp Kiều sống sờ sờ ngồi trên giường, không nằm mãi, không có một chút sức sống, không nhúc nhích một tí nào như lúc trước nữa! Người đàn ông nhấc chân đi về phía trước, đi rất chậm, nhưng phòng lớn có bấy nhiêu, rất nhanh đã tới trước mặt cô, Diệp Kiều ngẩng đầu lên: “Anh Kiêu, xin lỗi, khoảng thời gian này đã khiến anh lo lắng sợ hãi, vất vả rồi…”
Cô lẩm bẩm nói, nhìn anh tuy trông khổ người rất lớn, nhưng rõ ràng là gầy đi trông thấy, khuôn mặt cũng rất tiều tụy, dường như mấy ngày rồi chưa cạo râu, cô đau lòng cho anh.
Hai bàn tay thô ráp của người đàn ông ôm lấy gò má cô, dưới vánh nón, đôi mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
“Xin lỗi, có ích không?!”. Người đàn ông cắn răng hỏi, giọng điệu như thể oán trách cô!
Diệp Kiều có thể cảm nhận được cơn giận của anh một cách rõ ràng, nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của anh, đổi lại nếu là anh hôn mê hơn hai tháng, cô cũng có thể như vậy!
Cô rõ ràng còn nhớ, anh còn vì cô mà khóc!
“Anh Kiêu, em, em cho anh đánh mông, có được không?”. Cô đau lòng nhìn anh, vẫn không thể nhìn mái tóc bạc chút nào cả, anh vẫn không chịu để cô cởi mũ ra.
“A a a a a a a a!”
Anh đột nhiên gào lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, giống như một con dã thú giải phóng sự buồn khổ, hoặc như vui sướng hò hét, âm thanh đó hồn hậu mà tràn đầy sức mạnh!
Anh vừa gào xong là nhanh chóng đẩy ngã cô, ép người tới: “Diệp Kiều Kiều, em là tên khốn kiếp! Em biết anh hận em thế nào không?!”
Cô bị giam trong phòng khí độc, giơ súng tự sát, để anh báo thù, mất tích, tìm được cô, cô lại hôn mê bất tỉnh hơn hai tháng…Chuyện này, toàn bộ đều tua lại trog đầu anh một lần, đối với anh mà nói, đó là một cơn ác mộng!
Lục Bắc Kiêu anh, rõ ràng không sợ trời không sợ đất!
“Anh con mẹ nó yêu em bao nhiêu thì hận em bấy nhiêu!”. Anh lấy mũ xuống, nhìn cô, cắn răng nghiến lợi nói.
Dứt lời, anh mạnh mẽ hôn cô!
Yêu đến thấm vào xương tủy, cho nên, chỉ cần cô xảy ra một chút vấn đề gì đều có thể lấy mạng anh! Yêu như vậy, sao lại khiến người ta không hận cho được?!
Nhưng, vào xương tủy rồi, không cách nào dứt bỏ được!
Diệp Kiều bị miệng sói vồ lấy, cô không nhắm mắt, ánh mắt đã bị tóc mai bạc như tuyết của anh cướp mất, hơi thở cũng sớm bị cướp mất, dần dần, ánh mắt mơ hồ…