Cô cảm động, cô đau lòng đến mức nước mắt đầy tràn viền mắt, làm mờ tầm mắt, ngón tay trắng nõn vuốt ve những sợi tóc cứng bạc trắng. Vốn tưởng rằng, một đêm bạc đầu chỉ là sự miêu tả phô trương trong tiểu thuyết thôi, nào ngờ nó thật sự tồn tại! Một sợi, hai sợi, rậm rạp…
Mỗi một sợi tóc bạc này đều đại diện cho tình yêu của anh dành cho cô!
Hôn và hôn, hôn cho đến khi nếm phải vị mặn chát của nước mắt cô, buông cô ra, anh mới phát hiện cô đã lệ rơi đầy mặt, hai mắt ầng ậng nước đang nhìn tóc mai của mình, ngón tay đang vỗ về.
Đương nhiên anh hiểu, cô đau lòng cho anh!
Cái sự oán trách và phẫn hận của anh đối với cô đã tiêu tan không ít vì nước mắt của cô: “Vừa tỉnh đã khóc, Diệp Kiều Kiều, em có tinh lực như thế à?!”
Ngón tay thô ráp của anh lau đi những giọt nước mắt của cô, trầm giọng nói.
Diệp Kiều càng chảy nước mắt nhiều hơn, ngón tay không ngừng xoa lên hai bên tóc mai của anh, hai mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm mặt anh mà không chớp mắt, anh yêu cô sâu đậm, cô cũng yêu anh sâu đậm!”
Anh Kiêu, em, đau lòng cho anh!”. Cô khóc đến mức không còn sức lực để nói, cố gắng lắm mới nói ra được câu này!
Anh cũng nhìn cô mà không hề chớp mắt, như thể muốn nhập cô vào xương cốt của mình, nhưng mà, vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc: “Đau lòng cho anh, thì sau này đừng làm bất cứ chuyện gì khiến anh lo lắng nữa! Diệp Kiều, anh mà còn thấy em hi sinh cho anh nữa, anh thà có kết cục là chết như kiếp trước, em hiểu không?!”
Kiếp trước, kết cục của bọn họ diễn ra trong năm nay, Bọ Cạp chết rồi, thù lớn đã báo được, tương lai, anh tuyệt đối sẽ không để cô rơi vào nguy hiểm nữa!
Nghe giọng nói pha lẫn sự tức giận của anh, Diệp Kiều hiểu ý anh, chỉ là…
“Anh Kiêu, kiếp trước cái gì cơ? Cái gì mà kết cục là anh chết?”. Vẻ mặt cô mê man.
Lục Bắc Kiêu sửng sốt, vẻ mặt phức tapjlex nào cô quên mất chuyện trước kia rồi?
“Nói anh nghe, thế vận hội Olympic năm nay, đội đại diện Trung Quốc giành được bao nhiêu huy chương vàng?”. Anh dò hỏi. Anh từng nghe ông nội nhắc đến, lúc trước biết cô sống lại, cô còn nói với ông là Trung Quốc sẽ giành được bao nhiêu huy chương vàng.
“Thế vận hội Olympic đã bắt đầu đâu, em, em làm sao mà biết được?”. Lẽ nào tinh thần của anh xảy ra vấn đề hả?! Diệp Kiều nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Nghe cô trả lời như vậy, Lục Bắc Kiêu đã hiểu rõ.
Cô quên hết chuyện kiếp trước rồi, thế chắc cũng không nhớ chuyện sống lại, như vậy là tốt nhất!
Mấy năm nay, tuy cô cố gắng sống, cố gắng yêu, nhưng trong lòng vẫn có gánh nặng, sau khi quên hết, đối với cô mà nói, đó là một sự giải thoát!
Sau này anh cũng sẽ không nhắc lại nữa, cũng sẽ không cho người nào nhắc tới trước mặt cô nữa! Anh cũng nhận ra, hôm nay là ngày 20 tháng 7, lúc trước cô cũng sống lại vào ngày này, lần này gặp kiếp nạn lớn tỉnh lại, cũng trúng vào ngày này…
“Xem đầu óc anh này, anh muốn hỏi thế vận hội Olympic lần trước!”. Anh vội vàng bịa ra một cái cớ.
“Thế vận hội Olympic Athens à, 32 cái!”. Cô không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Anh Kiêu, trong khoảng thời gian này anh ưm…”
Anh lại điên cuồng hôn cô, mạnh mẽ mút cô, cảm giác ngọt ngào xen lẫn đau đớn.
“Ưm…anh Kiêu, đau…”. Lúc thở, anh cắn môi cô rất lâu, lúc buông ra, cô đau đến mức cau mày kháng nghị, môi bị anh cắn nát rồi, đầu lưỡi cũng thế!
“Muốn em đau đấy, cho em bài học nhớ đời! Anh còn muốn tháo em ra nuốt vào bụng kia!”. Anh hung ác nói, mỗi chữ mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng!
Lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực xen lẫn vào hơi thở của cô.
“Anh Kiêu, nếu anh chưa hết giận, thì đánh mông em đi!!”
Cô hiểu tâm trạng của anh, yêu nhiều hận nhiều!
“Thật sao? Vừa đánh vừa quay lại, được không?”. Anh thấp giọng hỏi.
“Không được!”. Diệp Kiều vô thức phản bác, kích động ôm lấy gò má anh: “Cho anh xử lý, có được không?”