Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1115 - Chương 1115:

Chương 1115:

Đánh thì đánh, lại còn nhất quyết phải đánh ngay trước mặt Diệp Thành và Lục Tiểu Cổn!

Lục đại biến thái!

“Cha! Cha làm sao vậy?!”. Giọng của Tiểu Mộc Đầu vang lên, thằng nhóc chạy từ ngoài cổng vào, ngay sau đó, Hoa Nhụy mặc đồ công sở thanh lịch, xách theo túi công văn cũng đi đến.

Diệp Đại Thành lập tức nhảy từ dưới đất dậy, cắn răng nghiến lợi.

“Tiểu Mộc Đầu! Cha cậu bị cha tôi ném qua vai đấy!”. Lục Tiểu Cổn bước tới, lớn tiếng nói với vẻ mặt kiêu ngạo.

Diệp Thành tức giận trừng mắt nhìn cháu trai, chỉ thấy Tiểu Mộc Đầu ghét bỏ mà nhìn người cha ruột này là anh ta!

Lục Bắc Kiêu xoay người, vừa định đi về phía Diệp Kiều thì thấy Hoa Nhụy đã ôm chặt lấy Diệp Kiều!

Bà Lục nhà anh đúng là nổi tiếng thật!

Hoa Nhụy ôm thật chặt Diệp Kiều, rơi nước mắt lần nữa: “Tốt quá! Thật tốt quá! Nửa tháng trước lúc tôi tới, cậu vẫn chưa tỉnh…Ngày hôm nay lại thấy cậu xâu xé đối thủ cạnh tranh trên mạng!”

Nói xong, cô ấy buông Diệp Kiều ra, cẩn thận nhìn khuôn mặt Diệp Kiều, cô nào có giống một bệnh nhân vừa tỉnh lại sau khi hôn mê hơn hai tháng!

Vẫn có thần thái sáng láng, toàn thân khí phách như vậy!

“Rốt cuộc làm sao mà tỉnh vậy?”. Hoa Nhụy vừa lau nước mắt vừa hỏi.

“Mợ! Căn cứ vào phân tích của con, Diệp Kiều có thể là bị tiền kích thích mà tỉnh đấy!”. Lục Tiểu Cổn ân cần chạy vào nhà chính cầm dép cho cha, nghe Hoa Nhụy hỏi thế thì lớn tiếng nói.

Bởi vì, buổi sáng khi cô vừa tỉnh dậy mà nhìn chằm chằm máy tính ngay lập tức, sau đó vội vàng bảo cậu gọi xe giúp cô, nói cô muốn đi cứu công ty, nếu không thì sẽ tổn thất rất nhiều!

Lục Tiểu Cổn vừa nói xong, tất cả mọi người đều lặng ngắt!

Nhất là Lục Bắc Kiêu, quả thật dằm trong tim!

Anh vừa sực nhận ra, Diệp Kiều không phải do anh đánh thức. Mỗi ngày anh đều nói với cô những lời dễ nghe, cô không tỉnh.

Sau khi hoàn hồn lại, Diệp Kiều nói với vẻ mặt oan uổng: “Em, em không có! Ngày đó lúc anh Kiêu khóc, em đã có ý thức rồi, chẳng qua là vẫn chưa tỉnh lại thôi!”

Bị tiền kích thích mà tỉnh?

Thật là phàm tục!

Nữ vương Kiều cô có phàm tục như vậy sao?! Tuy cô vẫn cảm thấy ông nội Mao là đáng yêu nhất!

“Ai khóc?! Bà Lục, chắc là em nằm mơ rồi!”. Lục Bắc Kiêu mang dép đi tới, mặt xám lại, thề thốt phủ nhận.

Anh sẽ không thừa nhận là mình đã khóc đâu!

“Em không có nằm mơ! Anh đã khóc mà! Ôm em khóc! Còn nữa, Lục Tiểu Cổn cũng có thể làm chứng!”. Diệp Kiều lớn tiếng phản bác, anh thế mà lại không thừa nhận, cô vội vàng nhìn về phía con trai.

Lục Bắc Kiêu cũng nhìn Lục Tiểu Cổn, ánh mắt mang ý cảnh cáo.

Cho dù cha không cảnh cáo, cậu cũng sẽ không nói thật, không có mắt thì làm sao có thể làm con trai của Kiêu thần được!

“Diệp Kiều, cha con là nam tử hán đổ máu không đổ lệ, sao mà khóc được?! Có lẽ là Diệp Kiều nằm mơ rồi!!”

Nghe Lục Tiểu Cổn nói vậy, Diệp Kiều tức giận đến mức giậm chân: “Hai người, hai người các người, tôi vừa mới tỉnh lại đã bắt nạt tôi! Còn Lục Tiểu Cổn con, đừng tưởng là mẹ không nhớ con hát cho mẹ nghe nhé, còn đọc bài văn con viết cho mẹ nghe nữa, con còn không ngừng gọi mẹ là “mẹ”!”

Diệp Kiều nhìn một lớn một nhỏ kiêu ngạo như được đúc ra từ một khuôn, tức giận nói.

Lục Tiểu Cổn tám tuổi như bị người ta phát hiện ra bí mật xấu hổ gì đó vậy, mặt đỏ rần lên!

Cậu tưởng là Diệp Kiều không nhớ điều này…

“A!”. Cậu đang mất hồn, Diệp Kiều đột nhiên xông tới, ôm lấy cậu, Lục Tiểu Cổn hét lên, nụ hôn của Diệp Kiều đã đáp lên gò má cậu!

Lục Bắc Kiêu trơ mắt nhìn bà Lục bắt được Lục Tiểu Cổn, mãnh liệt hôn lên mặt cậu!

Cái nhà này, mỗi người đều là báu vật!

Hoa Nhụy và Diệp Thành nhìn cảnh tượng này mà cảm thán trong lòng, bọn họ đều vui cười cho Diệp Kiều, khóe mắt lại ươn ướt.

Lục Tiểu Cổn ngoài mặt thì kháng nghị, nhưng thật ra trong lòng vui vẻ như điên, lúc trước còn tưởng rằng Diệp Kiều đã không thể nào “đùa giỡn lưu manh” với cậu được nữa rồi chứ…

Bình Luận (0)
Comment