Không có Diệp Kiều “bày trò”, cuộc sống của cậu quả thật quá đau khổ!
May mà, Diệp Kiều thúi rốt cuộc cũng tỉnh!
Trong lòng Lục Tiểu Cổn thật ra còn có chút ê ẩm, là vì cảm động, cảm động đến mức muốn khóc, nhưng cậu sẽ không khóc.
Diệp Kiều là xuất phát từ bản năng người mẹ, thằng nhóc thúi này trước đây lạnh lùng kiêu ngạo, tỏ vẻ ghét bỏ cô, trên thực tế, trong lòng yêu cô bao nhiêu khỏi phải nói.
Lục Bắc Kiêu chua chát nhìn hai mẹ con họ thân mật, quặm mặt lại.
“Chị dâu!”. Đúng vào lúc này, giọng nói của Lục Bắc Trì vang lên, xen lẫn trong tiếng nói đó còn có tiếng thút thít nghẹn ngào, nghe vào tai Diệp Kiều thì giống như đang khóc tang vậy!
Lục Bắc Trì mặc đồ thường, chàng trai ngoài ba mươi chạy như bay về phía cô, vừa nhắm hai mắt lại vừa gọi “chị dâu”, có vẻ như sắp khóc vậy.
Xa xa, anh ta còn dang hai cánh tay về phía Diệp Kiều như chốn không người.
Sắc mặt Lục đại ma vương tái xanh, chửi tục trong lòng, con mẹ nó chứ ai cũng muốn ôm vợ anh, vừa rồi thì có Diệp Thành Hoa Nhụy, bây giờ con thỏ chết bầm Lục Bắc Trì này cũng tới giúp vui à!
Anh nhanh chóng vọt tới ngăn cản trước mặt Diệp Kiều, Lục Bắc Trì đã nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy là anh già nhà mình. Lúc sắp ôm, anh ta bị Lục Bắc Kiêu ghét bỏ đẩy ra, lảo đảo ngã về sau, mở mắt ra mới thấy anh già chắn trước mặt chị dâu.
“Anh cả, cho em ôm chị dâu tí”. Lục Bắc Trì giậm chân nói: “Suýt nữa thì em cô độc cả đời rồi”.
Quan trọng là, không có Diệp Kiều thì anh ta đã chết từ sớm rồi.
“Ôm cái ông bác cậu ấy! Cút!”. Lục đại ma vương xám mặt lại nói.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, bác cả của Lục Bắc Trì: tư lệnh Lục: dắt bà Đỗ vào nhà.
Lục Bắc Trì xoay người, lập tức thấy bác cả: “Bác cả, anh cả không cho con ôm chị dâu, bảo con ôm bác!”.
Cái thằng ngu này!
Lục đại ma vương ghét bỏ trừng mắt nhìn Lục Bắc Trì ngu ngốc, còn bà Lục nhà anh đã nhiệt tình bước tới nghênh đón cha mẹ chồng rồi, anh chỉ thấy bà Đỗ dang hai cánh tay ra, ôm lấy vợ anh.
Lục đại ma vương: “…”.
Nhìn cảnh tượng này, nghĩ lại mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ ở kiếp trước, trong lòng anh rất cảm thán, cũng càng đau lòng, Diệp Kiều cưng của anh, đều do đời này cô đã nỗ lực nên mới thay đổi tất cả.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng buồn, con làm không tốt sao?”. Bà Đỗ sắt thép trong thương giới, giờ đây ôm cô, không ngừng rơi lệ, Diệp Kiều vỗ lưng bà trấn an.
Bà Đỗ buông Diệp Kiều ra, mắt còn đong đầy nước mắt, bà vỗ về gò má Diệp Kiều, quan sát cô từ đầu đến chân xem cô có hao tổn cái gì không, như mẹ ruột vậy.
“Kiều Kiều, từ khi con sống lại, mọi người chúng ta ai cũng sống, nhất là A Kiêu!”. Bà Đỗ nhìn con dâu cưng với vẻ rạng rỡ khắp người, nói lời xuất phát từ nội tâm.
Từ khi cô gặp chuyện không may cho đến bây giờ, bất kể là nhà họ Lục, nhà họ Diệp, hay là nhà họ Đỗ, nhà họ Kiều, như thể đều bị một nỗi lo lắng bao trùm, như mất đi xương sống vậy.
“Mẹ, mẹ nói thế là đề cao con quá rồi”. Cô cười nói.
“Không đề cao, Kiều Kiều, mẹ nói thật! Không tin, con hỏi cha con đi!”. Bà Đỗ nắm tay cô nói.
“Kiều Kiều, mẹ con nói không sai, cái này gọi là hiệu ứng hồ điệp!”. Tư lệnh Lục nhìn Diệp Kiều, nói từ trong thâm tâm, con dâu của bọn họ còn giúp bọn họ giết chết K2, không thể bỏ qua công lao đượcc.
Không hổ là vợ của Lục Bắc Kiêu, rất có bản lĩnh!
“Được rồi được rồi, xem xong rồi thì nên về cả đi, vợ con vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi”. Lục Bắc Kiêu đi tới, đuổi người một cách không hề khách sáo chút nào.
Vừa dứt lời, ở cổng lại có thêm một đống người tới.
Lần này là một đống!
Có ba lão thủ trưởng ở đại viện, các bà các cô nhà họ Diệp, phía sau còn có cả nhà Đại Ngốc.
Bọn họ lần lượt ân cần thăm hỏi Diệp Kiều, ngoài lão thủ trưởng Lục và Đại Ngốc ra, tất cả đều ôm Diệp Kiều.
Ông tổ ghen tuông họ Lục xám mặt nhìn, rất muốn đuổi hết tất cả mọi người đi!