Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1117 - Chương 1117:

Chương 1117:

Đại Ngốc hỏi Lục Bắc Kiêu, rằng anh ta có thể ôm Diệp Kiều một cái không? Anh ta nói là đã được Chu Mạt phê chuẩn rồi!

Chỉ thấy Lục Bắc Kiêu siết chặt nắm đấm, quặm mặt lại, đầu khớp vương vang lên tiếng rắc rắc lanh lảnh, anh lạnh lùng nói: “Cậu nói thử xem?”

Diệp Thành – kẻ vừa bị ném qua vai, bây giờ sau lưng vẫn còn hơi đau – ngồi đợi Đại Ngốc bị đánh.

“Ò, hay là thôi đi!”. Đại Ngốc thức thời nói, Diệp Thành tức giận đến mức trợn trừng mắt, cái người này ngày hôm nay không bị ngốc à!

Tuy bị Lục đại ma vương quật ngã, nhưng, được ôm em gái mình, còn ngay lúc cô tỉnh táo, nói lời muốn nói, cũng đáng giá!

Đại Ngốc nhìn Diệp Kiều đã sinh long hoạt hổ trở lại, vừa vui mừng vừa cảm động, còn rõ ràng nhớ lại cái lúc tưởng cô bị nổ tung đến tro cốt cũng không sót lại, cảm giác đó rất đau lòng, sau đó lại thấy cô hôn mê bất tỉnh, Tiểu Lục thì mất tinh thần, cái cảm giác đó nó khó chịu đến mức khiến người ta không thở nổi!

Bây giờ thì tốt rồi!

Vốn dĩ bà Đỗ còn muốn mời mọi người buổi tối đến nhà hàng ăn mừng một bữa, lại bị Lục Bắc Kiêu kiên quyết từ chối, anh vẫn chưa thể nào đi riêng với vợ anh đâu, bọn họ làm rộn cái gì?!

“Anh Kiêu, Lục Bắc Trì và Đại Ngốc đều nói là em cứu bọn họ, nhất thời em nhớ không ra, sao em lại cứu bọn họ?”. Sau khi đám đông đã giải tán, Diệp Kiều mơ hồ hỏi.

Lục Bắc Kiêu căng thẳng trong lòng, bây giờ đế phiên anh gạt cô chuyện của kiếp trước rồi!

“Em nhớ ra rồi, em có năng lực đặc biệt! Sẽ mơ thấy những chuyện xảy ra trong tương lai!”. Anh còn chưa mở miệng thì Diệp Kiều đã bừng tỉnh.

Cô xem những chuyện từng lừa gạt anh thành sự thật!

“Không biết năng lực đặc biệt đó của em bây giờ có còn không!”. Lục Bắc Kiêu thở dài một hơi, trầm giọng nói.

“Chắc còn chứ…”. Diệp Kiều nghi ngờ nói.

“Đung rồi, Lục Tiểu Vũ đi đâu rồi?!”. Diệp Kiều phát hiện ra, từ khi mình tỉnh ngủ cho đến bây giờ vẫn không thấy con nhóc Lục Tiểu Vũ kia đâu!

Lục Tiểu Cổn chạy tới nói, Lục Tiểu Vũ đưa Dạ Thất và Tiểu Bạch Thái đi chơi rồi.

Mẹ của nhóc rốt cuộc cũng tỉnh, Lục Tiểu Vũ cũng không còn lo lắng gì, gần đây cô bé cũng bị áp lực rất lớn, tâm trạng luôn hạ thấp, bây giờ rốt cuộc cũng có thể cho phép mình cất cánh chơi đùa rồi!

Một cô bé mới tám tuổi như Lục Tiểu Vũ, thế mà lại dính với một thằng nhóc khoảng chừng hai mươi tuổi, còn xưng huynh gọi đệ! Dạ Thất cũng thế, sao lại thích Lục Tiểu Vũ như vậy?!

Dáng vẻ của cậu ta rõ ràng trông rất là lạnh lùng.

Thấy Lục Bắc Kiêu rất tin tưởng Dạ Thất, Diệp Kiều cũng không có gì lo lắng.

Hơn chín giờ tối, Dạ Thất trả lại Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái, sau khi lên tiếng chào hỏi cô thì đi ngay.

Cậu ta vừa đi chưa được bao lâu thì Diệp Kiều phát hiện ra cậu ta đánh rơi chìa khóa xe, thế là vội vã đuổi theo, Lục Bắc Kiêu đi tắm rồi.

Hai chiếc xe hơi dừng trong ngõ, một trước một sau, lần lướt chắn Dạ Thất lại, ánh đèn chói mắt, vài người đàn ông trông có vẻ không tốt lành gì bước từ trên xe xuống.

“Cậu Tiểu Thất, cậu lại chạy tới thành phố J?! Ông chủ bảo chúng tôi đưa cậu về, cái chỗ này của cậu không bình thường, ông ấy lo lắng cậu sẽ bị người ta bắt nạt ở bên ngoài!”. Một người đàn ông trung niên dẫn đầu, nhìn Dạ Thất, vừa chỉ vào đầu mình vừa nói.

Từ trên xuống dưới nhà họ Dạ đều cho rằng đầu óc của Dạ Thất không bình thường.

Ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt trắng dị thường của Dạ Thất, cũng càng đẹp trai, khóe miệng cậu nở nụ cười khinh miệt.

“Mấy người đang làm gì đó?!”. Lúc Diệp Kiều đi tới thì chỉ thấy một đám người bao vây Diệp Thất, cô vô thức bước tới che chở, lạnh lùng nói.

Thật ra là Dạ Thất cố ý đánh rơi chìa khóa xe, thử vận may, muốn ở riêng với cô một lúc, lại không ngờ rằng sẽ gặp phải cái đám ngu ngốc này!

Nhìn Diệp Kiều che chở trước mặt mình, trong đầu Dạ Thất đột nhiên hiện lên hình ảnh cô đã từng bảo vệ như thế nào trước cơ thể chằng chịt vết thương của mình…

Cậu vờ như bây giờ cô cũng đang che chở con cái!

Bình Luận (0)
Comment