Không chỉ Diệp Kiều, người đàn ông trung niên cầm đầu đứng bên cạnh cũng đần mặt ra, ông ta biết thân thủ của Dạ Thất tốt nên mới dẫn theo năm người tới trói cậu về, nhưng nào ngờ thân thủ của cậu có thể tốt đến mức này!
Cái tên Dạ Thất từ nhỏ đã đầu óc ngu si, tính cách quái gở, quanh năm sống trong rừng núi này, nhìn rõ ràng là gầy yếu, thế mà lại lấy một địch năm!
Lục Bắc Kiêu vẫn quan sát từng chiêu thức của Dạ Thất, lúc trước từng nghe Diệp Thành nói thân thủ của cậu tốt, mắt thấy mới là thật, đại ma vương như anh mà cũng có chút kinh ngạc.
Cú đá cuối cùng của Dạ Thất là đạp vào tường bật người dậy, đạp về phía người cường tráng nhất, đế giày giẫm lên mặt đối phương, đối phương nặng nề té lăn trên đất!
Dạ Thất ung dung đáp người xuống đất như một hiệp khách!
Khóe miệng cậu nở nụ cười khinh miệt, nhìn từng người một ngã lăn trên đất, kêu rên thảm thiết, cậu dời mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đầu, đối phương sợ hãi đến mức vội vàng lùi về sau, xua tay, tỏ vẻ chịu thua.
“Sau này con mẹ nó lại để tôi thấy ông nữa xem! Cút!”. Dạ Thất trừng mắt nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng nói.
Cậu lại không sợ cái kẻ họ Cố kia, nên mới công khai đối đầu với cô ta!
“Cậu, cậu Tiểu Thất, tôi, tôi cút ngay!”. Người đàn ông trung niên kia vội vàng nói: “Còn không mau cút lên xe!”
Mấy người ngã dưới đất bò dậy, vừa kêu rên vừa đi tới xe.
Sắc mặt Dạ Thất xám xịt, lúc xoay người lại nhìn thấy Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu, vẻ mặt lại tỏ ra đắc ý.
“Mẹ nuôi! Cha nuôi!”. Cậu ngọt ngào gọi.
Hai chiếc xe hơi chạy đi, ánh sáng dần tối xuống, chỉ còn ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, đối mặt với Lục đại ma vương, trong lòng cậu cũng không kính sợ như vậy nữa, ngược lại rất thân thiết.
Trước đây, cậu là kẻ vô dụng nhất, thích gây sự nhất trong nhà, thường xuyên bị Lục đại ma vương đánh, nhưng Diệp Kiều lúc nào cũng che chở cậu, Lục đại ma vương ghen, càng ghét bỏ cậu!
“Ai là cha nuôi của cậu!”. Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.
Không phải cha nuôi, là cha ruột!
Dạ Thất phản bác trong lòng!
“Tiểu Thất, có bị thương không? Thật sự không ngờ, trông cậu nhu nhược như thế mà lại đánh hay như vậy!”. Diệp Kiều càng tò mò về cậu hơn, bước tới quan tâm hỏi, vừa mới bước tới một bước thì đã bị ông tổ ghen tuông họ Lục kéo vào trong lòng rồi.
“Mẹ nuôi, người có thể đánh ngã Dạ Thất con, còn chưa xuất hiện trên thế giới đâu!”. Dạ Thất đắc ý nói, được cô khen thì lòng tràn đầy kiêu ngạo!
“Lính dưới của cha nuôi cũng không phải là đối thủ của con đâu!”
“Thật hay giả?”. Diệp Kiều vô cùng kinh ngạc, vừa ném trả chìa khóa xe cho cậu.
Lục Bắc Kiêu không nhịn được mà ôm cô bỏ đi mất!
“Tiểu Thất! Cậu nhanh quay về chỗ ở đi! Cẩn thận một chút!”. Diệp Kiều không khỏi quay đầu dặn dò cậu, dường như thật sự xem cậu là con nuôi rồi!
Dạ Thất đứng tại chỗ, vẫy tay với cô một cái, nói trong lòng: Mẹ, con biết rồi.
Cậu biết, năng lượng “đại ca” cho cô đã biến mất hoàn toàn, chính vì có năng lượng đó bảo vệ, hấp thu khí độc giúp cô, cô mới không bị khí độc hại chết như người bình thường!
Sau này, cô không thể đánh nhau nữa rồi.
Cậu rất muốn theo sát cô một tất cũng không rời để bảo vệ cô…
“Anh Kiêu! Cõng em!”
Phía sau vang lên tiếng làm nũng của Diệp Kiều, Dạ Thất đi chưa được mấy bước đã xoay người lại, thấy cô ghé lên lưng Lục đại ma vương rồi!
Người cha này của cậu từ trước đến nay chưa bao giờ cõng bọn họ, chỉ cõng mẹ của bọn họ là Diệp Kiều thôi.
Diệp Kiều hạnh phúc dựa lên tấm lưng dày rộng của Lục Bắc Kiêu, được anh cõng vào tứ hợp viện, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thấy vậy thì như bị ngược đãi một cách trắng trợn, từ trước tới giờ cha chưa bao giờ cõng chúng đâu!
“Anh Kiêu, anh biết tin tức của Đình Tử không?”. Tất cả mọi người đã liên lạc với cô, hỏi thăm cô rồi, chỉ có Đường Thiếu Đình, cô nên báo tin bình an với anh ta.
Anh vừa mới đặt cô lên giường, nghe câu hỏi của cô, anh xoay người lại, đè lên người cô: “Cục cưng, em ngại anh đây ghen chưa đủ nhiều sao?!”