Lục Bắc Kiêu vui vẻ giống như con husky, trực tiếp nhảy lên xe việt dã.
Cho dù chỉ thấy nhóc con cuộn phim một lần, cũng rất tốt!
Kể từ ngày 1 tháng 8, sau khi ở văn phòng lão Thái gọi điện thoại bị túm, mấy ngày nay, lão Thái kia suốt ngày nhìn chằm chằm anh, anh căn bản không có cơ hội gọi điện thoại, chứ đừng nói xin nghỉ!
"Tiểu Lục, người tìm cậu là ai?" Lái xe sĩ quan cấp 3 mặc trang phục ngụy trang cười hỏi.
"Vợ tôi!" Lục Bắc Kiêu mười phần tự hào nói.
Hạ sĩ quan lái xe nở nụ cười cứng ngắc, sắc mặt cũng thay đổi, liếc mắt nhìn anh mặt tràn đầy gió xuân.
Như thế nào, vợ tôi không đẹp sao? Anh có biểu tình cứt chó gì đó.
Lục Bắc Kiêu lạnh lùng trừng mắt lái xe, sĩ quan kia vội vàng cười cười: "Rất tốt, rất tốt!"
Rất tốt? Ánh mắt đặc biệt gì kia, vợ của anh đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Xe quân sự việt dã cuối cùng cũng tới cổng lớn, xe còn chưa dừng lại hẳn, bóng dáng mạnh mẽ của Lục Bắc Kiêu đã nhảy xuống, giống như mũi tên chạy tới cửa lớn.
"Nhóc con----"
Vừa định hô lên, thì đột nhiên, trên trời dải lụa tung bay, lại liếc mắt một cái, chỉ thấy một dáng người dũng mãnh, thô kệch bước xuống từ chiếc xe việt dã mới toanh dừng cách đó không xa, trên mui xe còn đặc biệt treo những bông hoa đỏ thẫm lộ vẻ tươi đẹp, đèn pha cũng được buộc bằng ruy băng đỏ! Phối hợp với màu xanh biếc của thân xe, muốn bao nhiêu vẻ sặc sỡ dung tục liền có bấy nhiêu!
"Kiêu Kiêu!" Rồi sau đó, âm thanh hắn vô cùng ghét bỏ vang lên!
Yêu nghiệt mặc âu phục trắng cũng không biết từ đâu xông ra, tháo kính râm xuống, liền chạy về phía anh, "Kiêu Kiêu! Vui mừng không, ngoài ý muốn không, xem chiếc Lada Niva nhập khẩu từ Nga cậu nhỏ mua cho cháu nè!"
"F**k!" Tuyệt đối không nghĩ tới, người tới tìm anh không phải là bé cưng anh tâm tâm niệm niệm, mà lại là kẻ ngốc này!
Lục Bắc Kiêu nhìn thấy đồng chí Đỗ Quân đang đi về phía mình, tức giận đến mức văng tục, quay đầu bước đi!
Thảo nào tiểu đội trưởng lái xe kia khi nghe anh nói người tới là vợ mình liền bày ra biểu tình cứt chó khó đỡ như vậy!
"Kiêu Kiêu, Kiêu Kiêu! Cháu đừng đi nha, cậu nhỏ cố ý từ thành phố N tới chúc mừng sinh nhật cháu đó!" Đỗ Quân đuổi theo, lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu xoay người, sắc mặt xám xịt, hung hăng trừng mắt anh: "Đồng chí Đỗ Quân, cậu không gây phiền phức cho tôi là không được sao! Cút đi!"
Bỏ lại câu này, anh liền bước vào cổng, để lại ông cậu yêu nghiệt đứng đó một mình, một tấm lòng chân thành vỡ nát thành mảnh thủy tinh!
----
Thấy đại thọ tinh sắc mặt vô cùng thối quay trở về, mấy người Huyết Lang liền hiểu được, người đến tìm anh, không phải là Diệp Kiều!
"Đáng thương, uổng công vui mừng một hồi!" Hà Phong ôm súng trong lòng lắc đầu, cười nói.
"Tiểu Lục, cậu bị vứt bỏ sao? tớ đã nói rồi, phụ nữ có tiền không đáng tin cậy, hai người môn không đăng, hộ không đối..." Đại Ngốc đuổi theo Lục Bắc Kiêu đang đi về phía trường bắn nói.
Lục Bắc Kiêu xoay người, lưu loát cho Đại Ngốc một cú vật qua vai, Đại Ngốc cao lớn bị vật ngã xuống đất!
"Tớ nói đều là sự thật!" Đại Ngốc cau mày, vẻ mặt ủy khuất nói.
"Mẹ kiếp, hôm nay ai lại chọc ông đây, ông đây giết chết kẻ đó!" Lục Bắc Kiêu đen mặt nghiêm túc hướng bốn phía cảnh cáo, nói xong liền xoay người
"Diệp Thành! Có người tìm!" Lúc này, âm thanh của Trần tham mưu lại vang lên.
"Hôm nay lại không phải sinh nhật tôi, ai tìm tôi để làm gì? Nam hay nữ vậy? Ha ha..." Diệp Thành là cố ý, đến chọc tức Lục Bắc Kiêu.
Kiêu gia hung hăng trừng mắt anh ta một cái, anh thật muốn đem anh ta vật ngã!
Chỉ thấy một chiếc xe việt dã Mãnh Sĩ dừng lại cách đó không xa, đó không xe của đại đội trưởng hay sao?
Từ trên xe nhảy xuống là một chiến sĩ nhỏ đeo balo và mặc quân phục ngụy trang!
Diệp Thành trong ánh mắt của mọi người, đắc ý dào dạt bước tới.
"Oh shit! Người tìm Diệp Thành hình như một nữ chiến sĩ!" Phương Trác lớn tiếng nói.
Trong lòng Lục Bắc Kiêu càng trở nên không thoải mái, được, tìm lão Thái tạo phản đi!
"Tôi không phải tìm anh! Tôi tìm anh Kiêu!" Lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên, Lục Bắc Kiêu đã đi vài bước, mạnh mẽ xoay người lại.
Chỉ thấy bé cưng ngốc mang bộ quần áo ngụy trang thoạt nhìn giống một chiến sĩ nhỏ đang chạy vội về phía mình...
Ở trong nháy mắt đó, Lục Bắc Kiểu lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được, cái gì gọi là ... Hạnh phúc!