"ha ha ha ha, Tiểu Cổn, con đúng là con ruột của mẹ!" Diệp Kiều: người đang mang vẻ mặt thương tâm, trở lại phòng của mình, đứng lên cười lớn, vừa rồi cô là cố ý làm bộ dạng giống như vô cùng đau lòng vô cùng thương tâm!
Bọn họ có thể đóng kịch, cô cũng vậy!
Kiếp trước, cô luôn bị hai mẹ con nhà kia tính kế chật vật không chịu nổi, hôm nay cuối cùng cũng hung hăng đánh vào mặt bọn họ, thật sự thống khoái!
Lần này, không có Trần Nhã: kẻ đáng ghét giống như ruồi bọ ở kiếp trước, cô gái nhỏ Diệp Trăn Trăn kia trước lễ mừng năm mới cũng sẽ không đến đại viện, cô cũng có thể thanh tịnh một chút!
"Lục Tiểu Cổn, mau nói cho mẹ nghe, con còn có thể làm cái gì? Có thể trực tiếp biến ba ba con trở về hay không?" Nằm ở trên ghế sô pha nhỏ, vừa lấy ra hộp áo mưa cùng với một bộ đồ lót mới ren đen gợi cảm, cô vừa hỏi.
". . . " Lục Tiểu Cổn.
"Tiểu Cổn, con lại không để ý tới mẹ! Ta đi giặt quần áo!" Cô oán giận một câu, rồi ôm bộ nội y kia đi vào toilet.
Trong lúc giặt đồ, Diệp Kiều cũng đang suy nghĩ sâu xa, nếu hôm nay không có sự trợ giúp của Tiểu Cổn, cục diện sẽ trở nên như thế nào? Tóm lại, Tiểu Cổn không thể mãi giúp đỡ cô, cô phải tự mình học cách đối phó với đám người Tần Lan, Diệp Trăn Trăn.
------
Vào cơm tối, chỉ có hai ông cháu bọn họ, cực kỳ im lặng.
"Kiều Kiều, con còn buồn sao? Đừng cùng bọn họ chấp nhặt, có ông nội làm chỗ dựa cho con, về sau bọn họ sẽ không dám làm như vậy với con nữa!" Vị tham mưu trưởng già thấy cô cháu gái lớn bộ dáng không muốn ăn uống, gắp cho cô miếng vịt quay thái lát yêu thích nhất, trầm giọng nói.
Diệp Kiều cúi đầu, dùng đũa gẩy cơm trong bát, chỉ là không đưa vào miệng, bộ dạng tâm trạng còn rất tệ, "Ông nội, con đã tốt hơn nhiều rồi! Trước đây, con cho rằng dì Tần và Trăn Trăn ghét bỏ con vì con là đứa con ngoài giá thú, ban đầu con cũng mặc cảm vì mình là con riêng... Nhưng con không nghĩ tới, con vì không muốn bản thân kém cỏi, bản thân thay đổi một chút, họ liền nghĩ con thành như vậy!"
"Kiều Kiều, là lỗi của bọn họ, con rất tốt! Ông nội thích sự thay đổi như bây giờ của con!" Ông cụ tham mưu rất nghiêm túc nói, cũng tức giận với Tần Lan!
Diệp Kiều cười cười, ăn vịt quay.
“Nghe nói bây giờ con mỗi ngày đều phải học đến nửa đêm à, nhưng đừng để kiệt sức, có chí hướng là chuyện tốt, nhưng cho dù con không đậu được đại học J, ông nội vẫn thương con! Cùng lắm thì, chúng ta tham gia quân ngũ! Cháu gái của Diệp Chí Hùng ta, tiền đồ sẽ không kém!"Ông cụ tham mưu trưởng lại nói.
Kiếp trước, khi cô thi rớt đại học, ông nội cũng muốn đưa cô đi nhập ngũ, nhưng cô sống chết không chịu, liền chọn đại một trường đại học gà rừng nào đó. Nghĩ lại, nếu kiếp trước nghe lời ông nội, cô cũng sẽ không bị hại chết thê thảm như vậy.
"Dạ! Nhưng mà ông nội, con vẫn sẽ cố hết sức trong một năm này! Con sẽ chú ý đến thân thể của mình!" Diệp Kiều tự tin nói.
-----
Trường bắn, sáng sớm tràn ngập khói thuốc súng, cho đến một lúc lâu vẫn chưa dừng lại.
Viên đạn phẫn nộ "thình thịch" bắn ra bên ngoài, toàn bộ người giấy trên bia bắn đều bị bắn nát, Lục Bắc Kiêu mặc trang phục tác chiến, đầu đội mũ sắt với khẩu súng trường trên tay còn đang luyện bắn!
"Hôm nay Kiêu gia làm sao vậy, tâm tình không tốt à? Lại ăn đạn rồi!" Phương Trác uống một ngụm nước, một tay chống nạnh, nói với Diệp Thành.
“Điện thoại không thể gọi, quân doanh không thể ra, Kiêu gia của chúng ta đang bị hại do tương tư đấy!" Trong khi Diệp Thành đang nói chuyện, Lục Bắc Kiêu tháo mũ sắt đi về phía bên này, Đại Ngốc vội vàng chạy lên đưa nước cho anh, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu mở bình nước quân dụng đổ lên đầu, dập lửa.
"Ngọa Tào!" (DM??)
"Tiểu Lục! đó là nước nóng!" Đại Ngốc nhắc nhở, nhưng mà, đã chậm rồi!
"Đại Ngốc, cậu chết tiệt! mẹ kiếp, cậu giỏi lắm, gia tới!" Lục Bắc Kiêu cầm súng trường vung về phía Đại Ngốc, Đại Ngốc vội vàng chạy đi.
"Cánh tay của cậu, cậu…còn chưa có tốt, phải uống nhiều nước ấm! Tôi là vì tốt cho cậu!" Đại Ngốc vừa ôm đầu chạy vừa giải thích, ý định giết hắn Lục Bắc Kiêu cũng có!
Chết tiệt, anh cũng không phải nữ nhân! May mắn chết tiệt không phải là nước sôi!
Mấy người Diệp Thành thấy Lục Bắc Kiêu đuổi theo Đại Ngốc chạy khắp nơi, ai cũng cười muốn chết.
Lúc này, chỉ nghe Trần tham mưu hô to một tiếng: "Lục Bắc Kiêu! Có người tìm cậu!"
Lục Bắc Kiêu vốn là đang một bụng lửa giận cộng thêm buồn bực, nghe nói có người tìm mình, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính: bé cưng ngốc đến tìm anh!
"Ôi ôi ôi! Bạn gái vội tới mừng sinh nhật Kiêu gia!" Giang Hải lớn tiếng reo lên.
Chỉ thấy Lục Bắc Kiêu tháo khẩu súng trường ném vào trong ngực Đại Ngốc, vội vàng chạy về phía Trần tham mưu!