Ẩn dật tám năm, ở trong một tổ chức khủng bố như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi những năm này Đường Thiếu Đình đã phải trải qua những gì, vừa nể trọng anh ta, cô cũng vừa cảm thấy có lỗi với anh ta.
Cho nên, vừa kêu một tiếng “anh Đình” cổ họng cô đã bị nghẹn lại.
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu.
Cô nghĩ, chắc chắn anh ta sẽ phải giật mình vì nhanh như vậy mà Diệp Kiều tỉnh rồi.
“Anh Đình, em Kiều, tôi chưa chết” Cô nói lại, còn cố tình nói tiếng Quảng Đông, giọng điệu như đang nói đùa vậy.
“Anh ấy không ở đây.”
Một giọng nữ xa lạ, hình như là một cô gái trẻ vang lên, Diệp Kiều sững sờ.
“Chào cô, tôi là bạn tốt của anh Đình, xin hỏi, cô là bạn anh ấy à, anh ấy vẫn khỏe chứ?” Nghe Lục Bắc Kiêu nói, anh ta bị trúng đạn ở cánh tay, không biết có nặng không.
“Tôi là bạn gái anh ấy, hiện tại anh ấy vẫn ổn.” Giọng nữ trẻ lại lên tiếng.
Diệp Kiều lại sững sờ.
Một hồi lâu cô mới định thần lại, tên nhóc này, mới đến bên đó không lâu mà đã có bạn gái rồi, nghe giọng nói thì hình như còn là một cô gái rất trẻ.
“Xin chào, tôi là bạn của anh ấy, tên Diệp Kiều. Nhờ cô nói với anh ấy rằng tôi đã tỉnh rồi. Tất cả bên này đã ổn rồi.” Không cần biết cô này có thật sự là bạn gái anh ta hay không, nhưng ở đầu giây bên này Diệp Kiều vẫn cảm nhận được lòng chiếm hữu của cô ấy đối với Đường Thiếu Đình, nếu có không phải sự thật đi thì chắc chắn cô bé này cũng là đang thích anh ta.
Nếu không, tại sao lại cầm điện thoại của anh ấy, còn tự xưng là bạn gái anh ta chứ.
“Ừ, được rồi, tôi sẽ nói với anh ấy.” Cô gái vui vẻ nói.
Đình Tử trước giờ vẫn cứ cô độc một mình, đã đến lúc anh ta cần người ở bên bầu bạn rồi, Diệp Kiều cười với cô ấy một tiếng rồi nói lời tạm biệt và cúp điện thoại.
Sau này, cô cũng không nhận được cuộc gọi nào của Đường Thiếu Đình nữa.
Diệp Kiều tự mình pha thuốc nhuộm nhuộm tóc cho Lục Bắc Kiêu, nhuộm màu đen xong, nhìn anh lại cương nghị như trước đây chứ không còn thấy vẻ tiều tụy nữa.
Anh phải tiếp tục nghỉ ngơi, cũng như dành nhiều thời gian cho cô hơn. Dã Lang và Ảnh Tử đều là những tổ đột kích chuyên nghiệp, hai tổ sẽ hỗ trợ lẫn nhau, cũng không cần anh tốn công quan tâm, khi nào trở về thì anh sẽ kiểm tra cũng một lần.
Lục Bắc Kiêu đã âm thầm tìm ông nội, Hoa Nhụy, Lãnh Dao và Lục Tiểu Cổn nói họ đừng có nhắc gì đến chuyện ngày trước của Diệp Kiều.
Diệp Kiều còn ngốc nghếch nghĩ rằng cô biết mọi người gặp nguy hiểm là bởi vì sự thần thông của cô, hiện tại cô mới hiểu được sau khi hôn mê, sự thần thông quảng đại của cô đã không còn, hiện tại cô cũng chỉ giống như người thường mà thôi.
Bên này, Dạ Thất thật sự đem tất cả các món quà xa xỉ mà Cổ Tuyết Yến tặng đem rao bán lại trên mạng chỉ với nửa giá, những món đăng lên trang của Hoa Nhụy 75% đã được bán đi, thời gian tiêu thụ hết đống hàng đó chỉ vỏn vẹn ba ngày.
Sau khi nhãn hiệu Y không chịu hợp tác với Cổ Tuyết Yến, ngày càng nhiều các nhãn hiệu khác cũng không hợp tác với cô ta, toàn bộ đều kí hợp đồng với Hoa Nhụy. Vả lại, sau khi các nhà cung ứng đàm phán với Diệp Kiều, trang mạng của Hoa Nhụy đã hợp tác độc quyền được với nhiều đại lý cung ứng.
Trong thời gian ngắn, chỉ có mấy ngày, mạng lưới của Cổ Tuyết Yến gần như bị suy sụp, Diệp Kiều tính sương sương thôi thì cô ta cũng phải bồi thường số tiền không dưới trăm triệu.
Trang web của Cổ Tuyết Yến còn nợ Hoa Nhụy cả một tòa nhà.
Thang máy di chuyển lên lầu tám rồi dừng lại, cửa mở ra, vừa bước vào thang máy, sắc mặt của Cổ Tuyết Yến đã tái xanh, lúc đó Diệp Kiều và Dạ Thất cũng vừa bước vào thang máy, hai người đều ngạc nhiên.
Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, tiến vào thang máy.
Diệp Kiều đáng chết, không phải hôn mê rồi hay sao, sao bây giờ thần sắc trông sáng sủa, cô ta lại nghi ngờ, không biết lúc trước có phải là Diệp Kiều giả vờ hôn mê hay không, nhưng cũng không phải vì sự thật là Lục Bắc Kiêu vì lo lắng nên mới bạc trắng cả đầu mà.
“Mẹ kế tương lai, đúng là trùng hợp, còn biết tôi tới đây làm gì hay sao.” Dạ Thất người mặc âu phục, dáng vẻ sáng láng đẹp trai vô cùng, liếc nhìn Cổ Tuyết Yến mà nói một cách khiêu khích.
“Dạ Thất à, ba cậu nhiều lần nói với tôi là ông ta muốn bắt cậu về, nếu không phải tôi nói tốt cho cậu trước mặt ông ấy thì cậu đã sớm bị ông ấy bắt về rồi.” Cổ Tuyết Yến tỏ vẻ thân thiết nói.
Rốt cuộc thì Diệp Kiều bị tên tiểu tử này bỏ bùa gì rồi.