Diệp Kiều nhìn Cổ Tuyết Yến như một trò đùa, còn Dạ Thất thì còn hơn thế nữa.
“Mẹ kế tương lai, tôi đến đây để thanh toán hóa đơn với trang Huarui.com, tất cả các mặt hàng xa xỉ đều được bán hết rồi.” Dạ Thất nhìn Cổ Tuyết Yến với ánh mắt khinh thường.
Với chỉ số IQ của cô ta, cô ta cho rằng mình là nhất hay sao.
Nói đến vấn đề này, Cổ Tuyết Yến lại càng bực bội, tên Dạ Thất này quyết tâm tỏ thái độ đối nghịch với cô thì cô cũng không cần phải khách sáo.
“Dạ Thất, cậu mà còn giở trò lừa gạt ra, cha cậu mà biết chắc chắn ông ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu.”
“Não của cô có vấn đề mà sao trách tôi được chứ. Sáng nay tôi có gọi điện thoại cho cha rồi, còn nói cho ông ấy biết việc mới có nửa tháng mà cô đã dùng cả trăm triệu, đúng là lo lắng cho cô nha, không biết cô có còn làm mẹ kế tương lai của tôi được hay không.” Dạ Thất tiếp tục châm chọc cô ta.
Cổ Tuyết Yến hừ lạnh: “Dạ Thất, cậu nghĩ cậu đường đường chính chính là người nhà họ Dạ hay sao, do cha cậu suy nghĩ cho cậu nên cậu mới được đối xử tốt, nói đi nói lại, cậu cũng chỉ là một đứa núp trong bóng tối mà thôi, người ngu ngốc như cậu mà xuất hiện thì sẽ làm mất mặt nhà họ Dạ mất!”
Nghe Cổ Tuyết Yến buông lời chế giễu Dạ Thất, Diệp Kiều tiến lên theo bản năng: “Cổ Tuyết Yến, cô cứ luôn miệng nói Dạ Thất ngu ngốc, vậy mà cô lại bị Dạ Thất lừa, chẳng phải cô còn ngu ngốc hơn sao.”
Cổ Tuyết Yến bị Diệp Kiều chọc tức, mặt đỏ bừng bừng: “Diệp Kiều, tôi đang dạy dỗ con trai tương lai của tôi, cô là cái gì, mẹ nuôi, con nuôi, hay gì mà đòi chen vào?”
“Mẹ nó, họ Cố kia, tôi nói cho cô biết, cô ấy là mẹ ruột của tôi. Lần này mà cô được gả vào nhà họ Dạ thì cứ chặt đầu tôi đi.” Dạ Thất bảo vệ Diệp Kiều, cậu ấy xông lên trước mặt Cổ Tuyết Yến mà nói.
Vốn dĩ cậu ta cũng chẳng muốn quản mấy chuyện rắc rối của nhà họ Dạ nhưng Cổ Tuyết Yến vừa nói câu này thì cậu đã lập tức muốn mang cô ta đi xử bắn rồi.
May mắn thay, thang máy đã mở, nếu không, Cổ Tuyết Yến còn tường rằng Dạ Thất sẽ bóp chết cô, cô đi nhanh ra ngoài, còn nhìn hai người họ bằng ánh mắt “chờ xem”.
Vừa đi ra ngoài đã bị các phóng viên chặn lại, tất cả đều hỏi cô ấy về việc liên quan đến đóng cửa trang web, Cổ Tuyết Yến khỏi suy nghĩ cũng biết đây là việc tốt mà Diệp Kiều và Dạ Thất làm ra.
“Mọi người, tôi và anh Dạ là tình yêu đích thực. Anh ấy đã kiểm tra mọi khoản đầu tư của tôi. Ngày cưới của chúng tôi đang đến gần. Lúc đó tôi sẽ công bố cho mọi người. Hãy chờ tin vui của chúng tôi.” Cổ Tuyết Yến chỉ có thể lợi dụng việc “gả vào nhà giàu” để níu kéo lại chút mặt mũi.
“Tiểu Thất, những gì Cổ Tuyết Yến vừa nói có phải là sự thật không?” Trong nhà hàng, Diệp Kiều đang ngồi đối diện với Dạ Thất, lần này Dạ Thất cứ khăng khăng mời cô đi ăn.
Diệp Kiều nghĩ đến lời nói của Cổ Tuyết Yến và cảm thấy buồn bã thay cho Dạ Thất, cô vẫn không hiểu, vừa rồi trong thang máy, tại sao cậu ấy lại nói một cách chắc nịch rằng cô là mẹ mình.
Dạ Thất đang cầm thực đơn gọi món, cậu ấy nhìn lên phía cô và nói: “Là thật đó.”
Trông cậu ta chẳng buồn bã xíu nào.
Bởi vì chuyện này cũng không quan trọng mấy.
“Tiểu Thất, sao cậu lại nói tôi là mẹ ruột cậu một cách chắc nịch như vậy?” Diệp Kiều hỏi lại, cảm giác cậu ta không cố ý nói thế.
Lần này, Dạ Thất ngạc nhiên vô cùng, tim đập thình thịch, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Lúc đó quá manh động rồi, nên mới buột miệng nói ra.
Nói về cậu ta, sau khi sinh cậu ta không lâu, mẹ đẻ của cậu liền qua đời, về sau lại bị bệnh tự kỷ nghiêm trọng, cho nên người nhà họ Dạ đều cho rằng não cậu ta có vấn đề, cha cậu ta cũng mặc kệ luôn.
Không có tình thương của cha cũng chẳng có tình thương của mẹ, nhìn anh chị bạn bè của mình có cha mẹ quan tâm, còn cậu ta từ nhỏ đến lớn vẫn cứ như không khí, cứ tự sinh tự diệt như vậy.
Nhớ lại kiếp trước, lúc đó cậu có đủ cha mẹ, lại còn có anh chị yêu thương, nhớ lại đoạn tình cảm ấy, cậu cảm thấy xúc động vô cùng.
Nhưng bọn họ đã không còn nhớ tới cậu nữa, kiếp này cậu cũng không còn là người thân của bọn họ, cùng lắm chỉ là do Lục Tiểu Cổn nên cậu mới mới nhớ ra vài thứ.
“Cô trông rất giống mẹ tôi.” Dạ Thất suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại dùng lý do này để đối phó.
“Cậu nói dối, chồng tôi đã cho người điều tra rồi, tôi không giống mẹ ruột của cậu chút nào.” Diệp Kiều hỏi vặn lại cậu ta, những chuyện liên quan đến cậu ta, Lục Bắc Kiêu đã nói cho cô biết hết rồi.