Lục Đại Ma Vương đã điều tra rồi.
Trong lúc Dạ Thất không biết giải thích như thế nào mới phải, Diệp Kiều cũng chưa nhớ ra chuyện kiếp trước, cùng không ai nói với cô chuyện kiếp trước nên căn bản cô cũng chẳng biết gì.
“Dạ Thất, cô nhớ là, sau khi con cứu ta thì con đã gọi ta là mẹ rồi!” Cô hỏi một cách khôn khéo, cô nhìn ra Dạ Thất có chút hoang mang, tay chân cũng có chút luống cuống.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có âm thanh dương cầm ngân vang, Diệp Kiều liếc nhìn cậu ta với ánh mắt dò xét.
Nhìn chứng mình nhân dân của cậu ta thì rõ ràng cậu ta chỉ mới 21 tuổi, đến ngày mùng 6 tháng 9 này mới tròn 21 tuổi. Lúc không nói chuyện, vẻ mặt cậu ta toát lên sự lạnh lùng, đầy khí chất.
Lúc nói chuyện đùa vui thì như một thằng nhóc, nhất là lúc đứng trước mặt cô và Lục Tiểu Vũ.
Thằng nhóc chỉ nhỏ hơn cô có mười tuồi mà lại nhận cô là mẹ, như này là như nào.
Đáy mắt Dạ Thất sáng lên, cậu ấy đưa tay gọi phục vụ, đưa cho cô phục vụ chiếc menu, sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Kiều: “Tử nhỏ con đã bị bệnh tự kỉ, nên bọn họ mới cho rằng não con không bình thường mà không cho con ở trong căn biệt thự kia, họ xa lánh con. Người quen biết con nhiều năm như vậy, người phụ nữ đầu tiên con tiếp xúc cũng là người nên con coi người là mẹ ruột từ lâu rồi.”
Dạ Thất thật thà nói, ánh mắt xinh đẹp ánh lên vẻ thành khẩn.
Nhìn Diệp Kiều ngồi đối diện nét mặt phức tạp, nhưng lại đầy khí chất, trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ của cô năm đó, cổ họng Dạ Thất có chút nghẹn lại.
Tính cách của cô giống y như kiếp trước, dám yêu dám hận, khôn khéo nhưng lại kiên cường, đứng bên cạnh Lục Bắc Kiêu đúng là xứng đôi vừa lứa.
Chỉ là, đến sau cùng thì bọn họ…
Nhìn thấy Dạ Thất nghiêm túc, lại có chút dáng vẻ đáng thương, Diệp Kiều liền mềm lòng, cảm thấy xót xa thay cho cậu.
Cậu nhóc thiếu tình thương của mẹ nên mới như vậy.
“Có phải con nói gì sai khiến người giận rồi không?” Dạ Thất thận trọng hỏi, sợ lý do của mình không thuyết phục cô, sau này lại rời bỏ cậu.
Cậu chỉ muốn ở bên cạnh họ mà thôi.
“Con đối tốt với Lục Tiểu Vũ như vậy, lại giúp ta đối phó với Cố Tuyết Yến, sao ta có thể giận con được chứ?” Cô vội vàng nói, cô với Dạ Thất cũng gọi là thân thiết, còn nhớ rõ lúc hôn mê, cô đột nhiên kéo tay cậu ấy, thật là kỳ quái mà.
Nghe cô nói như vậy, Dạ Thất mới có thể an tâm.
Đồ ăn đều do Dạ Thất gọi. nhưng trên bàn toàn những món cô thích ăn, cậu nhóc còn mang bao tay lột tôm cho cô, trước giờ mấy chuyện như này cũng chỉ có Lục Bắc Kiêu làm.
“Diệp Kiều, Lục Đại Ma Vương đâu mà không đi cùng người?” Dạ Thất tò mò hỏi, sao cậu lại gọi thẳng tên của cô như vậy chứ.
Đang nói chuyện thì Dạ Thất đã bỏ một con tôm lột sạch vỏ vào bát của cô, tiếp đến cậu lại lột một con cua. Mùa này cua cũng to hơn bình thường. Còn nhớ là cô không thích ăn càng cua, nên cậu đã bỏ đi.
“Anh ấy dẫn Tiểu Cổn với Tiểu Vũ qua quân doanh chơi rồi.” Lần đầu tiên tên Lục Bắc Kiêu này chiều con.
“Lớn lên bọn họ muốn đi lính cũng không được ấy chứ.” Trong đầu Dạ Thất hiện lên hình ảnh mặc quân phục kiếp trước của Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ. Nhớ lại dáng vẻ cười nói của họ. Nói đi nói lại, cũng chỉ có mình cậu, từ nhỏ đã ốm yếu, không tham gia quân ngũ được, thời thiếu niên nên cũng trái tính trái nết, đối nghịch với Lục Đại ma vương.
Diệp Kiều không hiểu ý từ trong lời nói của Dạ Thất: “Lục Tiểu Vũ thì ta không biết, chứ muốn Lục Tiểu Cổn trưởng thành thì chỉ có cách cho đi lính thôi.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, có thể ở bên Diệp Kiều, nghe cô nói chuyện, còn được bóc vỏ tôm cho cô, lòng Dạ Thất ấm áp không thôi.
Tuy đã đầu thai chuyển kiếp, không còn là Lão Thất nhà họ Lục như kiếp trước mà giờ lại là lão thất nhà họ Dạ, nhưng, trong lòng cậu, bốn người bọn họ mới thật sự là người thân.
Cậu còn nhớ rõ, kiếp trước mình có tên là Tiểu Thất bởi vì được sinh ra vào ngày 7 tháng 7.