Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1126 - Chương 1126:

Chương 1126:

Lục Tiểu Vũ căn bản không hiểu kiếp trước là gì, cũng không hiểu sao cha lại phải hỏi rõ như vậy, chỉ biết rằng quân lệnh thì phải làm theo nên cô nói luôn cho rồi.

“Cha à, cha phải giữ bí mật giúp con đó nha, nếu để Tiểu Thất biết được con làm lộ bí mật, cậu ta sẽ không chơi chung với con nữa.” Lục Tiểu Vũ nghiêm túc nói, cô không muốn làm người bội bạc đâu.

Lục Tiểu Vũ không để ý đến đôi mắt đang gợn sóng của cha mình.

Thì ra Dạ Thất là con trai kiếp trước của bọn họ, là em trai của Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ.

Yết hầu bên dưới khẽ động, anh thất thần một hồi lâu mới hoàn hồn nhìn Lục Tiểu Vũ: “Lục Chiến Vũ!”

“Có!”

“Nhớ kỹ chuyện này trừ tôi ra thì sai này không được phép kể cho ai biết, rõ chưa?” Anh nhìn vào bộ quân phục, đầu đội nón lính, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lục Tiểu Vũ mà ra lệnh.

“Cam đoan sẽ giữ kín như bưng” Lục Tiểu Vũ vô cùng kiên định nói.

Tuy sức khỏe vẫn chưa ổn lắm, nhưng Diệp Kiều lại không muốn từ bỏ tập luyện, cô muốn lợi dụng căn bản lúc đầu để luyện lại bản lĩnh ngày xưa.

Biết chút võ nghệ phòng thân cũng tốt mà.

Trong phòng thể hình, cô mặc quần áo thể thao màu đen, quần ngắn, áo ba lỗ, hai tay đeo găng quyền anh màu đỏ rực, cô dùng sức đánh đấm vào bao cát, lúc đánh, bụng hiện rõ cơ, dù đã có lớp áo nhưng không thể không thu hút ánh nhìn của đám đàn ông.

Dạ Thất như bóng vời hình, theo sát cô cả ngày lẫn đêm, cậu ta ngồi bên sàn nhà, dựa vào vách tường chơi máy bay.

Diệp Kiều đã đánh liên tục mười phút đồng hồ, thở hồng hộc, mồ hôi rơi như mưa, Dạ Thất vội vàng đứng lên đưa khăn cho cô, đưa cho cô đồ uống bổ sung năng lượng, dáng vẻ quan tâm vô cùng.

“Diệp Kiều, đừng có cố sức quá, có con ở đây, ai dám đánh người con sẽ đánh người đó!” Dạ Thất chân thành nói, nhớ trước kia đều là cô che chở cho mình, hiện tại cũng nên để đứa con trai này bảo vệ cho mẹ nó rồi.

Dạ Thất vừa dứt lời, Diệp Kiều thấy trong gương phản chiếu một dáng người quen thuộc, cô đang uống ngụm nước, xém chút là bị nghẹn rồi, cô vội vàng xoay người lại, tên hay ghen đã đến trước mặt cô rồi, anh mặc quần bò với áo sơ mi đen.

Chắc chắn vừa tới anh đã kịp nghe được lời mà Dạ Thất nói rồi.

Cô cũng sợ anh hiểu lầm cô và Dạ Thất.

Dạ Thất cũng giật nãy cả mình, cậu ta cũng rất sợ Lục Đại Ma Vương.

“Dạ Thất, cậu qua đây!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, nét mặt vô cùng nghiêm túc, xông đến chỗ Dạ Thất trầm giọng nói.

Chắc chắn là anh ghen với Dạ Thất rồi.

“Anh Kiêu, em với Dạ Thất đang thảo luận xem làm sao đối phó với Cố Bạch Liên.” Diệp Kiều tiến lên, cười hì hì nói.

Lục Bắc Kiêu cúi đầu, từ góc độ của anh vừa vặn có thể thấy được khe rảnh giữa áo ba lỗ đen của người đối diện, khuôn mặt anh ngày càng đen lại.

“Dạ Thất, cậu qua đây!” Ang dùng âm thanh trầm thấp mà nói.

Dạ Thất bị dọa, theo bản năng cậu ta chạy ra nấp sau lưng Diệp Kiều, nhưng mà, dù sao cậu ta cũng là người trưởng thành, bị cha dạy dỗ còn chạy qua nấp sau lưng mẹ, thật mất mặt.

Lục Bắc Kiêu xoay người, đuổi theo Dạ Thất.

Bình giấm chua này không phải sẽ đánh Dạ Thất một trận đấy chứ?

Diệp Kiều nghĩ cho Dạ Thất mà toát hết cả mồ hôi.

Dạ Thất đi theo Lục Đại Ma Vương đến một chỗ không người, anh ra lệnh đóng cửa lại.

“ y da, cha nuôi à, con chỉ theo mẹ nuôi bảo vệ mẹ, cha đừng có hiểu lầm nha!” Dạ Thất nhìn bóng lưng cao lớn của Lục Đại Ma Vương, cười ha hả nói.

Lục Bắc Kiêu cứ vòng vòng vo vo, dáng vẻ nghiêm túc, đáng sợ, Dạ Thất nhớ tới hình ảnh anh mặc quân phục, cần theo chiếc roi da, trong lòng cậu nhóc sợ hãi muốn chết.

“Con nên gọi ta là cha ruột mới phải!” Anh híp mắt, nhìn chẳng lớn tuổi hơn cậu nhóc là bao, trầm giọng nói.

Anh vừa dứt lời, Dạ Thất sững hết cả người.

Bình Luận (0)
Comment