Sao, sao, sao Lục Bắc Kiêu lại hỏi như vậy?
Hai chữ “cha ruột” này, nhất thời làm sống mũi cậu nhóc cay cay, Dạ Thất cố gắng kiềm nén, cố gắng trấn tĩnh, ánh mắt cương trực nhìn thẳng, cậu nhớ lại dáng vẻ khôi ngô tuấn tú của cha.
Lục Bắc Kiêu cũng quan sát tỉ mỉ từng động tác của cậu, lần thứ nhất anh thấy ánh mắt mãnh liệt mà cậu dành cho Diệp Kiều, cậu ta như muốn dẫn Diệp Kiều đi, còn giống như muốn chiếm lấy cô làm của riêng.
Lúc đấy chính mắt anh thấy nên anh cũng không vui lắm.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, rút một hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, hút một điếu rồi đưa cả hộp về phía Dạ Thất: “Hút không?”
Lục Đại Ma Vương vậy mà lại đưa thuốc cho cậu.
Dạ Thất hơi bất ngờ, lập tức nhận lấy, Lục Bắc Kiêu nhả ra một làn khói, cậu nhóc Dạ Thất chưa từng hút thuốc bao giờ, nhưng cậu vẫn nhận lấy bật lửa, đốt lên rồi hít một hơi, không ngờ cậu ho sặc sụa.
Lục Bắc Kiêu vẫn cứ hút rồi nhả, hút rồi nhả.
“Rất nhiều năm trước, Lục Tiểu Cổn, à không là Lục Tiểu Cổn dưới hình thức sóng điện tới tìm con, khi đó con bị tự kỷ, vẫn chưa khỏi, anh ấy tới để gợi lại cho con nhớ chuyện kiếp trước, anh ấy nói anh ấy chính là anh trai con.” Sau khi hít vài hơi khói, Dạ Thất đã quen dần, ngón giữa và ngón áp út kẹp lấy điếu thuốc, đi đến chỗ của sổ sát đất mà quan sát thành phố J.
“Con nhớ lại tất cả chuyện kiếp trước, vội vã muốn tìm mọi người, nhưng lại bị Tiểu Cổn ngăn cản, Tiểu Cổn giao cho con đi cứu Diệp Kiều.” Dạ Thất bình tĩnh nói.
“Sau khi Lục Tiểu Cổn biến mất, con lại quên chuyện này, cho đến khi Diệp Kiều gặp chuyện con mới nhớ ra, nhớ lại lời nhắn nhủ của Tiểu Cổn, Tiểu Cổn đã nói cho con chỗ Diệp Kiều gặp nạn.” Dạ Thất xoay người lại, thành thật nói.
Quả nhiên là Lục Tiểu Cổn.
Lục Bắc Kiêu rít điếu thuốc, ngậm khói rồi khẽ phun ra, nhìn về phía bên Dạ Thất.
Tên nhóc 21 tuổi, lại là con trai của Lục Bắc Kiêu.
Cảm xúc trong lòng anh lúc này vô cùng phức tạp.
Nói chính xác hơn, Dạ Thất là con trai của anh ở kiếp trước, nhưng kiếp này lại chuyển thế thành con trai nhà họ Dạ.
“Sau khi cứu được mẹ con, vì sao con lại không nói cho cha?” Nhớ ra hết thảy đầu đuôi ngọn ngành, anh xúc động vô cùng, nghiêm túc nói: “Lúc nào cô ấy tỉnh, con đều biết hết à?”
Có thể cảm nhận được Lục Đại Ma Vương đang tức giận, Dạ Thất theo bản năng lui dần về phía sau.
“Con, do trước kia quan hệ của chúng ta không tốt nên con… con cố ý để người sốt ruột!” Dạ Thất không sợ chết mà nói, vừa nói thân thể vừa thối lui.
Tên tiểu tử nỳ quả thật là không thuận với anh.
Lục Bắc Kiêu cố kiềm nén sự muốn đánh người của mình xuống.
“Quan hệ giữa con với mẹ con tốt hơn à?” Mẹ nó, mỗi lần nhớ tới Diệp Kiều, rồi nhìn lại tên tiểu tử cao to này liền có loại cảm giác gì đó khó tả lắm, cảm giác không hài hòa cho mấy, cô mà biết Dạ Thất là con trai mình thì không biết cô sẽ nghĩ gì.
“Mẹ con thương con nên mới che chở con, không biết mắng người bao nhiêu lần nữa.” Dạ Thất tự hào, ngước cằm lên nói.
Tuy Lục Đại Ma Vương thường xuyên đánh cậu nhưng cậu hiểu làm vậy cũng phải vì tre non mới dễ uốn.
Cô lại vì che chở cho tên tiểu tử này mà mắng anh.
Lục Bắc Kiêu lộ vẻ không tin, trừng mắt nhìn Dạ Thất.
Dạ Thất thật sự sợ hãi, hướng về phía cửa: “Con nói đều là lời thật lòng, muốn tin hay không thì tùy người.”
“Dạ Thất, ta không muốn cô ấy biết những chuyện xảy ra ở kiếp trước, chuyện kiếp trước cô ấy đã quên hết rồi. Chuyện cũ trước kia, chúng ta không cần nhắc tới, quan trọng vẫn là kiếp này, ta không muốn nói nhiều đâu, tự con phải biết làm gì rồi đấy!” Anh nhìn Dạ Thất, trầm giọng nói.
Anh chẳng có chút hứng thú nào với chuyện đời trước, bọn họ đã sống ở thời đại nào, anh là người như thế nào, hiểu nhau, yêu nhau ra sao, anh chỉ muốn cùng cô sống tốt ở kiếp này, thương yêu cô cho đến lúc hai người cùng nhau già đi.
“Con biết, con không có ý định nói ra đâu.” Dạ Thất quả quyết nói, trong lòng không khỏi chua xót, mẹ con gặp nhau nhưng không thể nhận nhau.
“Đứa con trai này, sau khi ta nhận con, con đã là một phần của nhà họ Lục rồi, ta không thể không quản con.” Lục Bắc Kiêu nhìn bóng lưng cao gầy của Dạ Thất, nói.
Tiểu tử này mấy năm nay ở nhà họ Dạ không được yêu thương, bị bọn họ đối đãi như tên ngốc, trong lòng của cậu chắc chắn là khao khát tình thân, huống chi bây giờ đã nhớ ra, họ vốn dĩ là người một nhà.
Anh vậy mà cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Lục Bắc Kiêu cảm động nhìn Dạ Thất, lồng ngực nhói đau.
Lục Đại Ma Vương cũng đang muốn bảo vệ con mà thôi, còn nhớ lúc anh bị quân đi bắt đi, thằng nhóc đã không sợ hãi mà dẫn binh đến cứu anh.