Lục Bắc Kiêu híp mắt nhìn Dạ Thất, anh nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ: “Đến cả cơ bắp cũng không có mà được làm con trai của Lục Bắc Kiêu ta cũng được đấy!”
Dạ Thất buông hai tay xuống, hai bàn tay nắm thành quyền, cánh tay giơ lên, khoe khoang cơ bắp trên cánh tay.
“Ai nói một khối cơ bắp cũng không có ạ?” Dạ Thất mạnh miệng nói.
Lục Bắc Kiêu nhìn cái mà Dạ Thất gọi là cơ bắp, bật cười: “Con không thấy ngại khi nói đây là cơ bắp à?”
Nói rồi, anh đưa tay vỗ cánh tay mình, thịt vô cùng rắn chắc: “Sao con biết võ?”
“Nghe quản gia nói, lúc con biết đi thì cũng tự biết võ rồi, sau đó cứ luyện đại.” Dạ Thất kể lại chi tiết.
Có thế đó là biểu hiện của bệnh tự kỉ, do cậu không thích tiếp xúc với người ngoài nên liền thích đấm đá.
Cậu lại bị cha ruột chê, kiếp trước cũng thế.
Thân là một thống soái, Lục Đại Ma Vương đương nhiên hy vọng con trai mình có thể giống như anh mà nhập ngũ, trở thành cánh tay đắc lực của mình, nhưng một bên anh lại không muốn, không muốn làm lính.
Diệp Kiều nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, dáng vẻ rất thân thiết, cô chỉ biết cắn răng, đến phiên cô ghen rồi đó, cũng không biết họ nói chuyện gì nữa.
Cũng chỉ thấy họ vừa nói vừa cười thôi.
Lúc Lục Bắc Kiêu đi ra, cô chỉ thấy trên mặt thằng nhóc nở một nụ cười hạnh phúc, tên nhóc còn lộ ra cái răng nanh trắng nữa.
“Lục phụ nhân, em nấp nấp nghe lén cái gì?” Giọng nói lanh lảnh vang lên, Diệp Kiều giật nảy cả mình.
Quan người lại, cô liền thấy anh, anh nhanh chóng bước tới.
Lục Bắc Kiêu theo cô đi vào phòng ngủ chính.
Lục phu nhân vừa mới tắm xong, bên ngoài khoác áo sơ mi trắng, bên trong là áo ba lỗ đen, bên dưới mặc quần jeans, hai tay khoanh trước ngực.
“Lục tiên sinh này, anh với Dạ Thất thân thiết thật đấy!” Diệp Kiều buồn bã nói.
“Đừng có nói những lời kỳ quái nha, anh nhận nó làm con trai rồi.” Anh nghiêm mặt nói.
“Anh còn chưa đối tốt với Lục Tiểu Cổn như vậy!” Diệp Kiều chua xót nói: “Không biết còn nghĩ anh với thằng nhóc có gì gì đó đấy!”
Lục Bắc Kiêu nhếch nhếch đôi mày.
Anh nhất thời chưa kịp phản ứng.
Diệp Kiều cũng không thèm để ý, liền muốn đi ra khỏi phòng, nhưng vai lại bị anh nắm lại.
Cô bị anh kéo lại, ép sát vào cửa phòng, thân thể to lớn của người đàn ông dán chặt lấy cô: “Diệp Kiều ơi Diệp Kiều, đầu óc em cứ nghĩ gì thế?” Anh tức giận nói.
“Anh tốt với Tiểu Thất, có chút không giống bình thường.” Diệp Kiều nhanh chóng phản bác.
Lục Bắc Kiêu cắn chặt răng, sau đó híp chặt mắt lại: “Diệp Kiều à, anh thẳng, anh thẳng thế nào em còn không biết sao?”
“Em nói người không biết sẽ tưởng vậy mà!” Diệp Kiều lại phản bác, dứt lời đã bị anh hôn lên môi rồi, hôn cho đến khi cô thở hồng hộc mới buông, mắt cô mờ mờ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh.
“Lục phụ nhân đúng là hay quan tâm người khác, có phải em muốn anh chứng minh rốt cuộc anh có phải trai thẳng không, đúng không?” Anh tủm tỉm nói.
“Em không có nói em không biết, anh không cần chứng minh đâu mà.” Lục cầm thú xấu bụng muốn nhân cơ hội này ‘khi dễ’ cô.
“Không, nhất định phải chứng minh, tránh để Lục phu nhân lại tưởng ta cong.” Anh vừa dứt lời liền nhanh chóng vén áo sơ mi trắng của cô lên, ánh mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm vào chiếc áo ba lỗ đen phía trong, sau đó nhanh chóng chôn mặt xuống dưới.
“Tên cầm thú này, nhẹ nhẹ thôi, để lại dấu vết thì mai đến phòng tập thể hình người ta thấy hết!” Diệp Kiều dùng hai tay đánh đánh sau lưng anh mà nói.
“Em không nói anh cũng quên mất, sau này đến phòng tập thì nhớ mặc kín kín vào, không cho lộ.” Anh không ngẩng đầu, môi vẫn trượt trên da thịt cô, chỉ có giọng nói là vẫn bá đạo, nói xong, anh lại hút một cái, tạo thành một dấu đỏ nhỏ trên da cô.