Ở trước mặt Lục Bắc Kiêu, Cố Tuyết Yến vội vàng giấu đôi tay bị còng đi, da mặt tưởng sớm đã biến thành tường gạch nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút không còn chỗ dung thân. Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời đó, là người đàn ông mà cả đời này cô ta cũng không quên được…
Dạ Thất cảm nhận được Cố Tuyết Yến đang mơ tưởng tới cha mình thì trong lòng không nhịn được, bước tới một bước, chặn ánh mắt của Cố Tuyết Yến.
Cố Tuyết Yến ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Dạ Thất, ngồi vào trong xe.
“Cha. Xem ra đời này người ái mộ cha cũng không ít a. Hũ dấm chua Diệp Kiều đổ bao nhiêu lần rồi a?!” Nhìn xe cảnh sát đi khỏi, Dạ Thất đi tới bên cạnh Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Đại ma vương hài hước nói.
Lục Đại ma vương híp mắt, khóe miệng cong lên, nhàn nhạt nói, “Con cảm thấy cha sẽ để cô ấy có cơ hội ghen sao?”
Ý trong lời nói, anh yêu chiều Diệp Kiều, chưa để cho bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội tiếp cận.
Dạ Thất sao có thể không hiểu ý anh chứ, vốn dĩ định cười nhạo Lục Đại ma vương, kết cục là ăn một bát cẩu lương.
“Thật muốn nhìn lại cảnh Diệp Kiều ghen, nửa đêm còn bắt cha quỳ trên ván giặt đồ!” Dạ Thật trả thù một câu.
!!!
Lục Bắc Kiêu cắn răng, kiếp trước, anh còn bị phạt quỳ ván giặt đồ sao?
“Đừng có dựa vào chuyện con có thể nhớ rõ chuyện đời trước thì có thể bẫy cha con vô căn cứ.” Lục Đại ma vương lạnh lùng nói, bàn tay thì nắm chặt, dáng vẻ muốn thu thập Dạ Thất.
“Con không có vô căn cứ. Vốn dĩ đó là sự thật. Toàn thành đều biết Lục thiếu tướng bị phu nhân phạt quỳ ván giặt đồ mà. Ngài chính là người có vợ quản nghiêm!” Dạ Thất cao giọng nói, trong đầu toàn là hình ảnh của kiếp trước.
Lục Đại ma vương đen mặt, chợt nhận ra một điểm trong lời nói vừa rồi của Dạ Thất, “Con nói, kiếp trước lão tử là thiếu tướng.”
“Đúng vậy, Thiếu tướng Lục, con trai trưởng của Lục Đại tướng!” Ánh mắt Dạ Thất xa xăm, giống như đang nhớ lại, giọng nói thì vô cùng tự hào.
!!!
Lục Bắc Kiêu cắn răng. Anh chợt nhớ tới, năm đó, lúc Diệp Kiều uống nhầm thuốc gây ảo giác thì còn nói bản thân mình là ca nữ, anh là thiếu tướng.
“Mẹ con là ca nữ?” Anh kích động hỏi lại Dạ Thất.
Dạ Thất như hoàn hồn nói, “Sao cha biết?”
Cậu giật mình nhìn Lục Bắc Kiêu. Cậu còn tưởng rằng Lục đại ma vương cũng nhớ chuyện của kiếp trước.
Lục Bắc Kiêu giải thích xong thì Dạ Thất mời thở phào, sợ rằng anh nhớ lại chuyện của kiếp trước, sẽ đánh cái đứa con trai út không biết cố gắng này.
“Diệp Kiều Kiều sao, mẹ không phải là ca nữ. Mẹ là gián điệp, vô cùng mạnh. Mẹ sắm vai ca nữ, tới quyến rũ Lục thiếu tướng đó!” Dạ Thất nói xong thì liền cảm thấy sắc mặt Lục đại ma vương càng thêm đen.
“Dáng vẻ ngu ngốc đó mà làm gián điệp sao?” Lục Bắc Kiêu cảm thấy không tin nổi.
“Ngài đừng coi thường Diệp Kiều Kiều a. Nghe nói, năm đó, ngài tuy không gần nữ sắc nhưng mà nghe nói, gặp Diệp Kiều Kiều vừa gặp đã thương, dính ngay vào lưới của Diệp Kiều Kiều.” Dạ Thất dõng dạc nói.
“Cha, Diệp Kiều Kiều kỳ thực là bị thanh mai trúc mã người yêu cũ lợi dụng.”
Dạ Thất nói xong thì thấy sắc mặt Lục Bắc Kiêu giống như muốn giết người, trừng mắt nhìn cậu, “Thằng nhóc, con dám hồ ngôn loạn ngữ, có tin lão tử đánh con không?!”
Nghĩ tới chuyện kiếp trước Diệp Kiều có thanh mai trúc mã, người yêu cũ trong lòng anh có bao nhiêu dấm chua, đau như ngàn lưỡi đao đâm vào. Anh nghĩ tới chuyện, có hay không chuyện thanh mai trúc mãi cũng chuyển tới đời này. Nghĩ tới đó, Lục Bắc Kiêu lại muốn đánh một trận.
“Con không có lừa ngài, tin hay không tùy ngài. Dù sao, năm đó ngài bị phạt quỳ ở ván giặt đồ, người cả thành phố đều biết. Con cùng với Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ đều tới xem!” Dạ Thất vừa nói vừa lùi về phía sau, vẻ mặt nghịch ngợm nhìn Lục đại ma vương sau khi biết sự thật.
“Hai người đang nói cái gì mà vui vẻ vậy. Trời nóng như vậy, không sợ phơi nắng cảm sao.” Diệp Kiều đi từ trong khách sạn ra, nhìn thấy Lục Bắc Kiêu, Dạ Thất thì lấy tay che trước trán, cất giọng hỏi.