Cảnh sát tìm cô làm gì?
Cố Tuyết Yến tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng có chột dạ.
“Cố Tuyết Yến, công ty cô bị nghi ngờ có liên quan rút ruột công trình, hiện giờ, mời cô theo chúng tôi về đồn, phối hợp điều tra.” Người cảnh sát đi tới trước mặt Cố Tuyết Yến, đưa giấy triệu tập, nghiêm túc nói.
Rút ruột công trình?!
Khách khứa trong bữa tiệc xôn xao.
Trên thực tế, mọi người đều trong giới làm ăn, khi nhìn thấy cái giá mà Cố Tuyết Yến đưa ra trong thầu xây dựng trường tiểu học thì đều hiểu tiền đó là không đủ. Mọi người còn tưởng rằng cô ta sẽ giống như bản thân đã nói, không đủ tiền cô ta sẽ dùng tiền túi bù vào, thật không ngờ lại bớt xén nguyên vật liệu!
Lúc này, không biết ai đã bật tivi, vừa vặn phóng viên đang ở hiện trường công trình, những hình ảnh quay được cho thấy, toàn bộ bê tông cốt thép đều là những sản phẩm thứ phẩm, không đảm bảo chất lượng.
Cố Tuyết Yến, Cố Trưởng Phong cùng Dạ Hào Minh đều choáng váng.
Khách khứa trong phòng tiệc càng thêm xôn xao.
“Đang làm móng mà đã làm như vậy!” Những giám đốc xây dựng ở buổi yến tiệc, có thể nói đều là gian thương, mà cũng không bình tĩnh nổi.
Mỗi ngành nghề sản xuất đều có những giai đoạn mấu chốt của công trình, cho dù là người làm ăn thì cũng không thể kiếm tiền trong những giai mấu chốt này, phải có lương tâm.
Công trình này là trường tiểu học Hy Vọng, nếu rút ruột ngay từ nền móng công trình, thì trong tương lai, kẻ chịu tội chính là những đứa trẻ vô tội.
Đây cũng chính là lý do Diệp Kiều phẫn nộ khi phát hiện ra Cố Tuyết Yến làm như vậy.
“Cô ta vừa mới rồi còn cố ý khơi mào chuyện này, lại còn đắc ý khoe khoang.”
“Không kiêng dè nền móng. Đúng là bại hoại mà!”
“Đào hố cho mình nhảy, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm!”
“Tôi không có làm như vậy!” Cố Tuyết Yến lớn tiếng phản bác, nhưng mà hai tay đã bị cảnh sát đeo còng vào.
Mới rồi, cô ta vừa đắc ý khơi mào chuyện này, muốn làm nhục Đỗ Dĩnh, ai ngờ, tự mình đào hố cho mình!
Hai nữ cảnh sát áp giải cô ta đi.
“Anh Minh.”
“Ba!” Cố Tuyết Yến quay đầu lại nhìn Dạ Hào Minh, dáng vẻ oan uổng kêu lớn.
Dạ Hào Minh kinh ngạc. Ông ta thật không tin nổi một Cố Tuyết Yến thuần lương vô hại lại có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy.
“Dạ lão, khẳng định Tuyết Yến bị người ta hãm hại. Không chắc những điều phóng viên nói là sự thật!” Cố Trưởng Phong vội vàng nói bên tai Dạ Hào Minh.
Diệp Kiều lạnh lùng nhìn cảnh này. Hiện giờ, đối mặt với một Cố Tuyết Yến cặn bã như vậy, cô còn lười tham gia. Trước đó, cô còn bảo Dạ Thất đi nói với Dạ Hào Minh chuyện này, để tránh cho ông ta mất mặt trước mặt mọi người, ai ngờ, ông ta bị Cố Tuyết Yến mê hoặc, còn mắng Dạ Thất.
Thật xứng đáng.
Cố Tuyết Yến bị cảnh sát bắt đi, sắc mặt Dạ Hào Minh trở nên ngượng ngùng, vội vàng cùng trợ lý rời đi. Đi vội vàng tới mức còn không chào hỏi ai.
“Cố Trưởng Phong, Cố Tuyết Yến làm như vậy làm tự tìm con đường chết. Ông còn định trông cậy vào cô ta sao? Đừng bảo bản thân ông cũng định nhảy vào hố cùng cô ta chứ!” Đỗ Dĩnh nhìn Cố Trưởng Phong đang tái mặt, thì đâm thêm một đao.
Cố Trưởng Phong tức giận mà không biết phản bác thế nào, thì đành mặt dày cười cười chào hỏi những người khác. Tuy rằng không ai để ý tới ông ta, nhưng ông ta vẫn vờ khách khí rồi đi thẳng.
“Kiều Kiều à, may mà con phát hiện kịp thời, nếu không lúc xảy ra chuyện mới phát hiện ra thì hậu quả thật không dám tưởng tượng a!” Bà Đỗ nắm tay Diệp Kiều thở dài nói.
“Con biết Cố Tuyết Yến sẽ không có lòng như vậy, nên mới cẩn thận thôi. Mẹ, hạng mục này mẹ thử xem chúng ta còn có thể tiếp nhận không, nếu thiếu tiền, con bổ sung vào.”
Diệp Kiều hào phóng nói. Mấy năm nay, số tiền cô quyên góp xây dựng trường nhiều không đếm xuể.
*
Cố Tuyết Yến bị đưa xuống dưới cửa, đang chuẩn bị bước vào xe cảnh sát thì Dạ Thất đi tới, “ y da, đây không phải là mẹ kế tương lai sao? Mới rồi không phải nói sẽ thu thập tôi sao? Sao lại bị bắt thế này?”
Dạ Thất trào phúng nhìn cô ta. Cách đó không xa là người đàn ông mà Cố Tuyết Yến đời này cầu không được, Lục Bắc Kiêu.