Dạ Hào Minh thấy Cố Tuyết Yến có bình phong tốt như vậy đương nhiên là vui vẻ. Ông ta cũng đã thử Cố Tuyết Yến nhiều năm, nếu là người phụ nữ có tâm kế đã sớm không chịu nổi khảo nghiệm của ông ta, đã sớm muốn có một khoản tiền lớn rồi bỏ chạy.
Huống chi, cô ta còn sinh thêm cho ông một thằng con trai.
“Cố tiểu thư không chỉ đẹp người mà còn có trái tim lương thiện. Ông Dạ thật là có phúc. Lúc nào có thể uống rượu mừng của hai người đây?” Một người khá tiến tới nịnh bợ Dạ Hào Minh.
Cố Tuyết Yến trong lòng đang vui vẻ thì nhìn thấy cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Diệp Kiều. Bên cạnh còn có Đỗ Dĩnh.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người thật sự là kiên cố, không chen vào nổi. Cho dù lúc Diệp Kiều hôn mê bất tỉnh thì bà Đỗ cũng chưa bao giờ dao động.
“Sắp rồi, đến lúc đó sẽ gửi thiệp cưới tới mọi người.” Dạ Hào Minh cao giọng nói. Trong lòng Cố Tuyết Yến cảm thấy vui mừng.
Bởi vì mối quan hệ của Cố Tuyết Yến mà cha cô ta, Cố Trưởng Phong gần đi cũng trở nên nổi bật hơn. Ông ta tiến lại gần chào hỏi bà Đỗ. Nói chính xác hơn là tiến tới khoe khoang.
“Bà thông gia tương lai ngày xưa, thật không ngờ, Cố Trưởng Phong tôi còn có ngày trở lại, đúng không?” Cố Phong đi tới trước mặt bà Đỗ tươi cười chào hỏi, còn cố tình hạ thấp giọng nói những lời này.
“Cố Trưởng Phong a. Cũng khó trách Điền Tố Chi vứt bỏ ông. Mấy lão già như các ông người nào người nấy đều trở nên không biết xấu hổ vậy? Còn dám lớn tiếng mạnh mồm vậy sao? Dựa vào cô con gái leo lên người phú hào mà làm người, lại cảm thấy bản thân có thể hô mưa gọi gió sao?” Bà Đỗ cũng không khí, khinh thường nói với ông ta.
Cố Trưởng Phong bị nói đến tái mặt.
“Mẹ nuôi, ba con thật sự có thể hô mưa gọi gió.” Cố Tuyết Yến đi tới, nói với bà Đỗ giải vây cho ba mình. Dạ Hào Minh đã bị mấy người bạn lôi đi nói chuyện rồi.
Khách khứa tới càng lúc càng đông, phần lớn đều là những người có máu mặt, cũng không ít người trong số bọn họ biết được chuyện ân oán trước kia của họ thì đưa mắt tới nhìn.
Cố Tuyết Yến vẫn không nhìn Diệp Kiều, ánh mắt chỉ nhìn bà Đỗ, còn cố ý lớn tiếng nói, “Mẹ nuôi, sao sắc mặt của mẹ không tốt vậy? Có phải bởi vì chuyện công trình trường tiểu học Hy Vọng không? Giận con sao?”
Cái kẻ ngu xuẩn này.
Lại tự mình đào hố cho mình.
Diệp Kiều bị Cố Tuyết Yến làm cho bực trong lòng.
“Mẹ nuôi, cái công trình đó, con tuyệt đối không có ý tranh với mẹ, chỉ muốn làm vì tình yêu thương mà thôi, không hề muốn dùng nó để kiếm tiền!” Cô ta cố ý lớn tiếng nói.
Ý tại ngôn ngoại. Bà Đỗ là muốn kiếm tiền. Cô ta lúc ra giá, còn thấp hơn so với bà Đỗ 20 điểm.
“Cô Cố, ý này của cô là, mẹ chồng tôi muốn nhận công trình Hy Vọng này là vì tiền?” Lúc này Diệp Kiều không nhịn được nữa thì tiến tới, cao giọng hỏi.
Người theo dõi ngày càng đông.
“Đương nhiên tôi không có ý này. Chẳng qua, lúc tôi ra giá công trình, tuyệt đối không tính thêm một chút tiền công nào. Nhưng mà không ngờ lại thấp hơn mẹ nuôi 20 điểm.” Cố Tuyết Yến cười nói.
“Cô ra giá đúng là thấp, nhưng mà, đó là trường học, cũng không thể vì tiền mà ăn bớt ăn xét nguyên vật liệu a!” Diệp Kiều cao giọng nói.
Lời nói vừa dứt, có không ít ông chủ ở tại buổi yến tiệc này bắt đầu xôn xao bàn luận.
“Diệp tổng, cô có ý gì? Cô đừng có ngậm máu phun người!” Cố Tuyết Yến giận dữ nói.
Đúng lúc này, Dạ Hào Minh đi tới, cô ta ủy khuất nhìn Dạ Hào Minh.
“Vị tiểu thư này, sao cô có thể tùy tiện bôi nhọ bạn gái tôi?” Dạ Hào Minh nhìn Diệp Kiều hỏi, rõ ý bênh vực kẻ yếu.
“Dạ lão tiên sinh, vừa rồi tôi có đọc được một số tin tức trên mạng!” Diệp Kiều phản bác, khóe miệng cong lên.
Cô vừa dứt lời thì có cảnh sát mặc cảnh phục đi tới.
“Xin hỏi, ai là Cố Tuyết Yến?”