Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1139:

Chương 1139:

Dạ Hào Minh bị Cố Tuyết Yến mê hoặc, sinh con trai út xong lại muốn cưới cô ta, cho mẹ con cô ta danh phận cũng là có cái tình cái lý bên trong.

Nhưng con cái nhà họ Dạ đa phần tuổi lớn hơn Cố Tuyết Yến, cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, sao không hiểu vì sao Cố Tuyết Yến lấy cha mình vì cái gì chứ. Khẳng định bọn họ sẽ tìm mọi cách mà ngăn cản.

Cô không tin Cố Tuyết Yến có khả năng thuyết phục con cái nhà họ Dạ, chắc chắn có người ở phía sau giúp đỡ cô ta.

Cố Tuyết Yến giả điếc giả câm với những lời châm chọc của bà Đỗ. “Mẹ nuôi, ngài đừng châm chọc con. Ngài thấy đấy, con lấy lại uy phong rồi. Các người đều cảm thấy con gả cho Dạ lão là mất mặt, là ghê tởm, nhưng mà, con chỉ cần như vậy mấy năm, đến lúc lão chết, gia sản của lão sẽ là của con nha. Huống chi, với danh hiệu là vợ ông ta, con có thể hô mưa gọi gió ở trong giới doanh nghiệp.”

“Mẹ nuôi, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây*, Cố Tuyết Yến con chịu đựng nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều căm hận các người, đặc biệt là những năm ngồi tù, mỗi ngày đều nghĩ, tương lai sẽ mở mày mở mặt với các người như thế nào.” Cô ta nói xong thì lấy từ trong túi xách ra hai cái thiệp mời.

*30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ cuộc đời con người biến động không ngừng, thăng trầm, vinh nhục không có sự nhất định.

Cô ta đứng lên, đi tới trước mặt bà Đỗ cùng Diệp Kiều, ném thiệp mời lên trên bàn trài, “Tiệc cưới của tôi cùng Dạ Hào Minh không tổ chức ở tỉnh này, đường xá tuy ra xôi nhưng chúng tôi đã thuê máy bay cho khách khứa tham dự, đến lúc đó, mong rằng hai vị cũng sẽ tham gia a! Đúng rồi, lúc tôi nhận trả lời phỏng vấn cũng đã nói mời hai người tới, nếu hai người không tới, sẽ bị phóng viên viết bừa.”

Cô ta chính là muốn cho cặp mẹ chồng nàng dâu này nhìn thấy cô ta vẻ vang gả cho gia đình giàu có này.

“Cố Tuyết Yến, cô thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Trên đời này sao có loại người không biết xấu hổ như cô!” Đỗ Dĩnh nhìn hai cái giấy mời trên bàn, chán ghét nói.

“Cô Cố, cô không sợ những lời cô vừa nói bị Dạ lão nghe được sao?” Diệp Kiều đứng lên hỏi.

Sắc mặt Cố Tuyết Yến khẽ thay đổi. “Diệp Kiều, hiện giờ tôi nói gì Dạ lão cũng đều tin, cô tin hay không? Muốn dọa tôi thì đừng dùng chiêu này.”

Nói xong, cô ta đắc ý đeo kính râm lên, lắc mông mà đi.

“Thật là, nhân chí tiện tắc vô địch*! Con nói xem, Dạ lão đó, sao lại không hiểu rõ vậy?” Đỗ Dĩnh oán giận nói. “Mẹ chắc chắn không tham dự lễ cưới đó, kệ cô ta muốn nói gì thì nói.

*Nhân chí tiện tắc vô địch: Người khiêm tốn nhất là bất khả chiến bại.

“Mẹ, con cũng muốn không đi, không muốn trúng kế của Cố Tuyết Yến. Đi hay không đi thì đều mang tiếng, nhưng mà vẫn phải đi!” Diệp Kiều nói.

Dạ Thất khẳng định sẽ phải tham gia hôn lễ của Dạ lão, để cậu tới đó một mình, cô không yên tâm. Đến lúc đó, cô đưa Lục Bắc Kiêu đi cùng, nếu Dạ Thất bị người nhà họ Dạ bắt nạt, hai người sẽ che chở cho cậu.

*

Diệp Kiều vào tới phòng ngủ thì thấy trên giường có một hộp quà lớn.

“Anh Kiêu, anh tặng?” Cô nhìn về phía anh trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy, quà tặng em!” Ngài Lục trầm giọng nói, sắc mặt có chút thẹn thùng.

“Không phải chứ, hôm nay là sinh nhật anh, tặng quà cho em làm gì vậy?” Diệp Kiều vừa nghi hoặc vừa vui mừng hỏi. Cô vội đi tới bên giường, tuy rằng Lục Bặc Kiêu yêu cô vô cùng, nhưng mà, tiền lương không nhiều, lại không có quỹ đen, nên rất ít khi tặng quà cho cô.

Lúc mở dải lụa buộc hộp quà, bà Lục nín thở, đưa tay mở nắp hộp, trong lòng mong chờ…

Một chiếc sườn xám đỏ rực, vải rất mỏng, thủ công tinh xảo. Cô nhấc cái sườn xám ra, vải lụa buông xuống tự nhiên, cô ướm chiếc sườn xám lên người, vạt áo chỉ tới đùi cô.

Diệp Kiều nghi nghi hoặc hoặc…

Rốt cuộc cô hiểu ra đây là cái gì.

Nội y tình thú.

Cô đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang dựa lưng vào cánh cửa.

Đậu má.

Làm gì có chuyện tặng quà cho cô.

Rõ ràng là biến cô thành quà tặng anh mà!

Bình Luận (0)
Comment